"Dì Lạc?".
Diệp Thiên cảm thấy rất nghi hoặc, lên tiếng với Lạc Tông Diễm trong tông phủ.
"Nhóc con, không cần nói gì cả", giọng nói của Lạc Tông Diễm lập tức vang lên.
"Tuy nhát kiếm kia của cậu có thể đánh bại cả hai người họ, nhưng chắc chắn không đến mức trực tiếp lấy mạng như vậy".
"Chuyện này vô cùng kì lạ, hơn nữa thần niệm của ta cảm ứng được dường như không gian xung quanh có chút bất thường".
"Không gian?", Diệp Thiên nghe thấy thế, lập tức nheo mắt lại, sức mạnh thần niệm được mở rộng hơn. Mấy thánh nhân của Yêu Hoàng Điện bị kẹt trong Chân Vũ Trảm Thần Trận bên dưới cảm thấy áp lực tăng vọt, chỉ thấy chín thanh phi kiếm tấn công như bão táp mưa sa, cái chết đã gần kề trước mắt.
Nhưng Diệp Thiên không rảnh quan tâm đến bọn họ, cậu rót từng chút sức mạnh thần niệm vào không gian xung quanh để thăm dò thực hư.
Một lát sau, cậu hơi biến sắc.
"Đây là..."
Cậu phát hiện không gian xung quanh nhìn bề ngoài có vẻ yên bình, nhưng dường như ẩn chứa một luồng sức mạnh cực kỳ khó hiểu, sức mạnh thần niệm chưa đến cảnh giới tu pháp thì không thể phát hiện ra được.
Còn Diệp Thiên cũng không rõ luồng sức mạnh bí ẩn này đến từ đâu, dường như nó chỉ cần phóng ra là có thể thôn phệ hoàn toàn vùng không gian này, khiến cậu và xung quanh chệch khỏi quỹ đạo.
Đúng lúc Diệp Thiên định thăm dò kĩ hơn, thì một giọng nói bất ngờ vang lên.
"Cậu thật là có bản lĩnh, có thể một kiếm chém chết hai kim tiên bán bộ, đúng là khiến tôi mở mang tầm mắt".
"Khâm phục, khâm phục!".
Diệp Thiên quay đầu nhìn về phía phát ra giọng nói, chỉ thấy một bóng dáng bước ra khỏi đám người.
Người này tay cầm phất trần, khoác áo bào trắng, động tác thần thái mang đến cảm giác rất già nua, như đã trải đủ luân hồn, nhưng khuôn mặt lại không một nếp nhăn, mà còn có vẻ tiên phong đạo cốt, sắc mặt hồng hào, tinh khí thần đều trên đỉnh phong.
Trước ngực áo ông ta là hai chữ "Chân Vũ" được viết bằng chữ Tinh Không, vừa nhìn đã biết là người của Chân Vũ Thánh Môn.
"Sư phụ!".
Thấy người này xuất hiện, Hoa Lộng Ảnh trong trận doanh của Chân Vũ Thánh Môn lập tức kêu lên kinh ngạc, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Người này không phải ai khác, mà chính là người trước đó đi qua Trái Đất, bắt Hoa Lộng Ảnh đi, đồng thời xóa ký ức của cô ấy.
Thanh Dương Thánh Giả của Chân Vũ Thánh Môn!
Một trong ba kim tiên bán bộ hiếm hoi của Chân Vũ Thánh Môn!
Ông ta cũng là người mạnh nhất trong đội ngũ đến Táng Tiên Đàm lần này của Chân Vũ Thánh Môn, cũng là một trong mấy kim tiên bán bộ có mặt ở đây.
Diệp Thiên nhìn thấy Thanh Dương Thánh Giả, sắc mặt lập tức sa sầm, sâu trong đáy mắt không ngừng bùng lên từng tia sát khí. Đối với người của Chân Vũ Thánh Môn, cậu chỉ có sát khí vô cùng vô tận.
Nhưng một lát sau, dường như cậu có cảm ứng, liền ngước mắt lên nhìn về phía đám người đằng sau Thanh Dương Thánh Giả, bóng dáng của Hoa Lộng Ảnh lập tức đập vào mắt cậu.
"Tiểu Ảnh?".
Ánh mắt cậu nhìn chằm chằm vào Hoa Lộng Ảnh, Hoa Lộng Ảnh cũng ngước mắt lên nhìn cậu. Ánh mắt hai người giao nhau, nhất thời dường như trời đất cũng dừng lại.
Hoa Lộng Ảnh cố gắng áp chế sự kinh sợ khó hiểu trong lòng, vẻ mặt lạnh lùng băng giá của cô ấy khiến trái tim Diệp Thiên nhói đau.
Nhưng cậu cũng chỉ thất thần trong thoáng chốc rồi lập tức rời mắt đi, bây giờ vẫn chưa phải là lúc để cậu và Hoa Lộng Ảnh nhận nhau.
Cậu quay sang nhìn Thanh Dương Thánh Giả, lạnh lùng nói: "Người của Chân Vũ Thánh Môn bất ngờ ra mặt có gì chỉ giáo sao?".
Thanh Dương Thánh Giả mỉm cười, nhưng đôi mắt hơi nheo lại, giơ tay chỉ về phía Chân Vũ Trảm Thần Trận vẫn đang phát động bên dưới.
"Chỉ giáo thì chưa đến mức, chỉ là có chút chuyện muốn chứng thực với cậu mà thôi".
"Trận pháp này ẩn chứa Chân Vũ Chi Ý, nếu tôi không nhìn nhầm, thì đây chắc hẳn là trận pháp mà sư đệ Lam Vũ Thánh Giả của tôi lúc trước để lại ở Thiên Thần Tông của dải Ngân Hà".
"Mà không lâu trước đó, Thiên Thần Tông bị người ta tiêu diệt, trận pháp này cũng biến mất, nhưng bây giờ nó lại do cậu huy động, thuộc sở hữu của cậu".
"Tôi rất muốn biết chuyện của Thiên Thần Tông có liên quan đến cậu không?".
Nói đến câu cuối cùng, nụ cười trên mặt Thanh Dương Thánh Giả đã biến mất, chỉ còn sát khí lạnh lẽo.
Còn ánh mắt Diệp Thiên chợt động, trong lòng cười khẩy.
"Cuối cùng cũng phát hiện ra rồi à?".