Trong không trung, Tam Kiếp lão nhân quỳ xuống. Người có tuổi cao nhất này, từng trải nhiều nhất này lại quỳ xuống lần đầu như thế.
Tất cả đều vì ông ta đã chờ đợi quá lâu. Từ lúc ông ta tiếp nhận quyền trượng từ sư tôn thì sứ mệnh mà ông ta phải gánh vác cho tới giờ phút này mới được buông xuống.
Ông ta chờ đợi người thực sự có thể mở được Thái Sơ Bí Điển. Cuối cùng ông ấy đã gặp rồi, người có duyên mà Thái Sơ Đạo Tổ từng nhắc tới.
Lúc này Diệp Thiên không hề biết Thái Sơ Đạo Tổ đã từng trải qua những gì. Cậu đang ở trong trạng thái quan sát bên trong thần phủ. Chương Viên Mãn của Thái Cổ Thần Quyết sau khi được bổ sung phần khuyết thì từ từ khép lại.
Diệp Thiên không cảm thấy kỳ lạ. Tu vi thần niệm của cậu lúc này cùng lắm có thể mở miễn cưỡng mở cửa bình thiên, còn cửa tề vũ tôn đế thì cần tu vi sau khi đạt tới bình thiên đỉnh phong mới có thể thử được.
Tới khi đó, cậu có thể mắt đầu tu luyện Viên Mãn Thiên, hơn nữa còn hoàn thiện hơn cả Diệp Kình Thương. Cậu có dự cảm nếu có thể tu thành thì sức mạnh thần niệm của cậu có khi còn vượt cả tề vũ tôn đế và đạt tới một cấp bậc mới.
Khi cậu đang suy nghĩ như vậy thì Tam Kiếp lão nhân cũng đứng dậy. Ông ta truyền âm bằng thần niệm, tất cả nhưng người có mặt đều có thể nghe thấy một cách rõ ràng.
“Các vị tu luyện thông đạo, hôm nay Tam Kiếp tôi tuyên bố Thái Sơ Thần Đạo Môn sẽ không còn Thái Sơ Bí Điển nữa”.
Giọng của ông ta vang vọng. Ông ta giơ ngón tay lên một ngọn lửa màu đỏ đen vụt cháy, thần niệm của ông ta tu tới cực hạn mới có thể sản sinh ra được lửa linh hồn như thế.
Ngọn lửa lan về phía Thái Sơ Bí Điển. Vô số cao thủ bàng hoàng nhìn theo, họ thấy công quyết tu luyện thần niệm đang biến mất bằng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được.
Diệp Thiên lúc này cũng thoát khỏi trạng thái nội thị và khẽ chau mày khi nhìn Tam Kiếp lão nhân.
“Ông...”
Ông ta không bận tâm, chỉ mỉm cười: “Thái Sơ Bí Điển cảm ứng với cậu, trong đó có rất nhiều chữ thể đã hóa thành thông tin thần niệm đi vào trong thần phủ của cậu rồi. Điều đó có nghĩa là cuốn sách đã bị tiêu hủy. Giờ để lại có tác dụng gì chứ?”
Nói xong ông ta mặc kệ biểu cảm của Diệp Thiên, chỉ bước lên với thân phận của tông chủ cúi người trước cậu.
“Từ giờ phút này tôi với tư cách là chưởng môn Thái Sơ Thần Đạo Môn đã tới lúc thoái vị rồi”.
Một ấn quang thần niệm từ trán ông ta bay ra đáp xuống bàn tay: “Đây là thần niệm của các chưởng môn, là tín vật mà các chưởng môn truyền lại qua các đời. Giờ sẽ do Diệp Lăng Thiên cậu giữ lấy – chưởng môn”
Ông ta đưa bằng hai tay với thái độ vô cùng thành khẩn tới trước mặt Diệp Thiên. Dưới sự chứng kiến của các cao thủ khác, Diệp Thiên cũng do dự nhưng sau đó thì cậu cũng nhận lấy.
“Tôi Diệp Thiên tuyên bố từ hôm nay Thái Sơ Thần Đạo Môn cùng Diệp Tộc sẽ do tôi thống nhất, hai bên hỗ trợ đồng hành cùng nhau”.
Từ khi văn tự của Thái Sơ Bí Điển biến thành thông tin thần niệm và được Diệp Thiên hấp thụ thì cậu biết chuyện này không né được nữa rồi.
Nếu đã vậy thì cậu cũng không dùng dằng nữa. Thôi thì chấp nhận, dù sao thì thực lực nhiều cũng tốt. Hơn nữa cậu trở thành trưởng môn của Thái Sơ Thần Đạo Môn cũng giúp Lạc Tông Diễm có được quyền lên tiếng.
Cậu nhìn các trưởng lão và nói: “Tôi đã là chưởng môn thì từ giờ trở đi, Lạc Tông Diễm sẽ hồi phục thân phận thánh nữ, những chuyện đã qua thì cho qua, không nhắc lại nữa. Mọi người có ý kiến gì không?”
Đối diện với ánh mắt Diệp Thiên, các vị trưởng lão chỉ giật mình. Sau đó Thanh Sam bước tới trước, chắp tay trước cậu.
“Tuân lệnh chưởng môn”.
Thanh Sam đã thể hiện thái độ như vậy thì những người khác cũng cúi đầu hành lễ theo.
Không còn ai lên tiếng phản đối nữa. Các cao thủ khác cũng cảm thấy hoang mang, không biết phải nói gì. Vốn tưởng đây là một buổi kế vị thánh nữ giờ lại xảy ra chuyện như thế này.
Giờ Diệp Thiên đã quản lý hai thế lực đế cấp, cộng thêm với tu vi còn chiến thắng cả thần phẩm độ kiếp của cậu thì trong hệ ngân hà trung tâm này sẽ chẳng còn ai có thể tranh giành hào quang với cậu được nữa.
“Ha ha chúc mừng Diệp tộc trưởng, à không Diệp chưởng môn”, một vị cao thủ lục phẩm độ kiếp bước ra chắp tay.
Người này là chưởng môn của Tịnh Niệm Thiện Tông, một trong những thế lực đế cấp ở hệ ngân hà trung tâm, thực lực không hề yếu kém. Hơn nữa Tịnh Niệm Thiện Tông giống như Thái Sơ Thần Đạo Môn đều là những tông môn giỏi về thần niệm.
Vì vậy, khi Diệp Thiên nhận chức chưởng môn thì ông ta bày tỏ thái độ trước, hi vọng có thể tạo quan hệ tốt đẹp với cậu.
“Cảm ơn”
Diệp Thiên nhìn ông ta và gật đầu. Dứt lời một nguồn chân lực đột nhiên xé không xuyên qua vị chưởng môn này bằng tốc độ cực nhanh.
Vị đại năng này thậm chí không kịp phản ứng thì thần hồn cùng cơ thể đã bị nổ tung. Không chỉ có ông ta mà những người xung quanh cũng bị tấn công, nôn ra máu, thậm chí những tu sĩ có tu vi yếu còn bị ảnh hưởng nặng.
Sau đó luồng chân lực này tạo thành một đầu lâu ma vương phát ra âm thanh chói tai khiến cả khu Thái Sơ Thần Đạo Môn cũng phải rúng chuyển.
“Hừ”
Tam Kiếp lão nhân là người phản ứng đầu tiên. Ông ta hừ giọng, năm ngón tay siết mạnh, thần niệm tạo thành một mạng lưới, chữa lại những vùng đất bị nứt toác.
Sau đó ông ta nhìn chăm chăm về phía trước: “Thiên Dưỡng Sinh đã tới rồi sao còn không ra mặt”.
“Đường đường là Lục Mục Thiên Ma mà lại lén lút như chó thế à?”