Không chỉ hai người trẻ tuổi như Lí Thanh Du và Tiêu Thiến Tuyết kinh ngạc há hốc miệng, mà ngay cả hai vị chí tôn lâu năm như Gia Cát Trường Hận và Lí Tấm Vân cũng ngây người, lộ vẻ không thể tin nổi.
Toàn thân Đồng Nhân được đúc bằng kim loại, cứng rắn vô cùng, có thể nói không thua kém gì tấm thép dày nửa thước.
Dù bọn họ đánh ra một quyền dốc hết toàn lực, cùng lắm cũng chỉ để lại dấu nắm tay khá sâu trên người Đồng Nhân mà thôi, đánh một quyền xuyên thủng như Diệp Thiên thì bọn họ chắc chắn không thể làm được. Đây đúng là sức phá hoại như quái vật.
Diệp Thiên rút cánh tay ra, lúc cậu mở lòng bàn tay, giữa lòng bàn tay có một vật phát sáng lấp lánh, trông như một viên đá quý màu vàng.
“Đây là… thứ được lấy ra từ trong cơ thể của Huyệt Đạo Đồng Nhân sao? Đế Vương, đây là cái gì?”.
Gia Cát Trường Hận xuất thân từ thế gia Võ Hầu, cũng đã đọc về nhiều vật kì lạ trên đời, nhưng ông ta lại chưa từng thấy thứ trong tay Diệp Thiên.
Tiêu Thiến Tuyết và Lí Thanh Du cũng rất tò mò. Diệp Thiên có thân phận thế nào, là cao thủ hàng đầu giới võ thuật Hoa Hạ, thứ có thế khiến cậu đích thân ra tay lấy về tất nhiên không phải hạng tầm thường.
“Đây là Long Nguyên Tinh!”.
Diệp Thiên nhìn viên tinh thạch lấp lánh trong tay, trong lòng dâng lên nổi vui mừng.
Phệ Thiên Huyền Khí mà cậu tu luyện bất cứ lúc nào cũng tăng cường xác thịt của cậu. Cơ thể xác thịt dùng Phệ Thiên Huyền Khí rèn đúc được cậu gọi là “Phệ Thiên Chi Thế”.
Lúc này, Phệ Thiên Chi Thể của cậu vẫn chưa hoàn thiện, bởi vì trong lúc tăng cường cơ thế xác thịt vẫn luôn thiếu một thứ, đó chính là long khí.
Một khi có được long khí, cậu hấp thu long khí hoàn toàn, hợp nhất với xác thịt thì có thể giúp Phệ Thiên Chi Thể đạt tới đại thành.
Đến lúc đó, cho dù là bảo vật thần kì cũng không thể làm gì được cậu, thực lực của cậu sẽ nâng cao một cấp bậc. Hơn nữa, sau khi Phệ Thiên Chi Thể đại thành, cậu mới có tư cách tiếp xúc với “Phệ Thiên Bảo Thể”, thậm chí là “Phệ Thiên Thánh Thể” còn mạnh hơn.
“Long Nguyên Tinh? Đó là gì vậy?”.
Tiêu Thiến Tuyết không hiểu, những người khác cũng không rõ là gì.
Diệp Thiên mỉm cười, không hề giải thích.
Long Nguyên Tinh chính là kết tinh nguyên khí sinh ra trong cơ thể dị thú có dòng máu Long tộc, viên nào cũng chứa long khí dồi dào.
Diệp Thiên từng đi khắp núi cao, thấy được yêu thú mười phương, nhưng vẫn không tìm được dị thú có dòng máu Chân Long, không thể lấy được long khí, dẫn đến Phệ Thiên Chi Thể vẫn luôn dừng ở giai đoạn chưa hoàn thiện.
Nhưng cậu hoàn toàn không ngờ, lần này bỗng nhiên có hứng đi đến Hồ Ngọc Nguyệt, nhờ vậy mà kiếm được món hời lớn, gặp được Long Nguyên Tinh cực kì hiếm thấy.
Cậu càng không ngờ Long Nguyên Tinh lại được cất giấu trong cơ thể của Huyệt Đạo Đồng Nhân.
“Xem ra bảo vật chân chính của Huyệt Đạo Đồng Nhân không phải là bản thân nó, mà là Long Nguyên Tinh ẩn giấu bên trong cơ thể nó”.
Nghĩ đến đây, cậu âm thầm cảm khái. Chuyến đi đến Hồ Ngọc Nguyệt lần này quả thật đã thu được lợi ích không nhỏ.
Cậu cầm Long Nguyên Tinh trong tay, quay sang đám người Gia Cát Trường Hận.
“Viên Long Nguyên Tinh này có ích rất lớn cho tôi, tôi lấy nó!”.
“Nhưng Diệp Lăng Thiên tôi chưa bao giờ nợ ơn người khác, cũng chưa bao giờ thiếu nợ tình cảm ai. Huyệt Đạo Đồng Nhân bị tôi phá hỏng, tôi sẽ trả thù lao thỏa đáng cho Hồ Ngọc Nguyệt”.
Cậu nói xong, bỗng đánh ra một chưởng. Hai luồng nội lực màu xanh sẫm hóa thành hai dải lụa trắng chui vào trong đỉnh đầu Lí Thanh Du và Tiêu Thiến Tuyết.
“Tôi đã để lại hai luồng Phệ Thiên Huyền Khí trong cơ thể hai người. Khi các cô đã có năng lực tiến vào chí tôn võ thuật, Phệ Thiên Huyền Khí sẽ giúp các cô một tay, đảm bảo các cô có thể bước vào cảnh giới chí tôn võ thuật thành công”.
Lí Thanh Du và Tiêu Thiến Tuyết vẫn còn chìm đắm trong cơn kinh ngạc, chưa kịp hoàn hồn. Lí Tẩm Vân ngấn ra, cúi người thật sâu trước Diệp Thiên.
“Cảm ơn Đế Vương, Hồ Ngọc Nguyệt chúng tôi cảm kích vô cùng, sau này chỉ cần Đê’ Vương có điều gì dặn bảo, chúng tôi chắc chắn sẽ đáp ứng”.
Cái cúi lạy của cô ấy là xuất phát từ nội tâm, kích động khó nói nên lời.
Diệp Thiên là cao thủ hàng đầu giới võ thuật Hoa Hạ hiện nay, đương nhiên không nói suông, lời đã nói ra chắc chắn không đổi. Vậy nghĩa là sau này, phái Hồ Ngọc Nguyệt chắc chắn sẽ có thêm hai chí tôn võ thuật, đồng nghĩa một môn phái có ba chí tôn võ thuật. Trên khắp giới võ thuật Hoa Hạ, e rằng không còn môn phái nào có nội tình thực lực được như vậy.
Từ một trăm năm trước sau khi “Kiếm tổ” mất tích, Hồ Ngọc Nguyệt chưa từng chân chính hưng thịnh trở lại. Hôm nay, ơn đức của Diệp Thiên cho Hồ Ngọc Nguyệt có thể nói là tạo nên hai vị chí tôn võ thuật tương lai, ơn lớn như vậy đương nhiên cô ấy cảm kích vô cùng.
Cô ấy mãi không nghe thấy Diệp Thiên đáp lại, trong lúc nghi hoặc, Lí Thanh Du đã nâng cô ấy dậy.
“Sư phụ, cậu ấy đã đi rồi”.
Lí Tẩm Vân nhìn về phía xa. Trên quảng trường, ngoại trừ mấy người bọn họ, Diệp Thiên đã không thấy bóng dáng, thoắt cái đã đi.
Tiêu Thiến Tuyết và Lí Thanh Du nhìn về hướng mà Diệp Thiên mới vừa đứng, tràn đầy tiếc nuối.
Toàn thân Đồng Nhân được đúc bằng kim loại, cứng rắn vô cùng, có thể nói không thua kém gì tấm thép dày nửa thước.
Dù bọn họ đánh ra một quyền dốc hết toàn lực, cùng lắm cũng chỉ để lại dấu nắm tay khá sâu trên người Đồng Nhân mà thôi, đánh một quyền xuyên thủng như Diệp Thiên thì bọn họ chắc chắn không thể làm được. Đây đúng là sức phá hoại như quái vật.
Diệp Thiên rút cánh tay ra, lúc cậu mở lòng bàn tay, giữa lòng bàn tay có một vật phát sáng lấp lánh, trông như một viên đá quý màu vàng.
“Đây là… thứ được lấy ra từ trong cơ thể của Huyệt Đạo Đồng Nhân sao? Đế Vương, đây là cái gì?”.
Gia Cát Trường Hận xuất thân từ thế gia Võ Hầu, cũng đã đọc về nhiều vật kì lạ trên đời, nhưng ông ta lại chưa từng thấy thứ trong tay Diệp Thiên.
Tiêu Thiến Tuyết và Lí Thanh Du cũng rất tò mò. Diệp Thiên có thân phận thế nào, là cao thủ hàng đầu giới võ thuật Hoa Hạ, thứ có thế khiến cậu đích thân ra tay lấy về tất nhiên không phải hạng tầm thường.
“Đây là Long Nguyên Tinh!”.
Diệp Thiên nhìn viên tinh thạch lấp lánh trong tay, trong lòng dâng lên nổi vui mừng.
Phệ Thiên Huyền Khí mà cậu tu luyện bất cứ lúc nào cũng tăng cường xác thịt của cậu. Cơ thể xác thịt dùng Phệ Thiên Huyền Khí rèn đúc được cậu gọi là “Phệ Thiên Chi Thế”.
Lúc này, Phệ Thiên Chi Thể của cậu vẫn chưa hoàn thiện, bởi vì trong lúc tăng cường cơ thế xác thịt vẫn luôn thiếu một thứ, đó chính là long khí.
Một khi có được long khí, cậu hấp thu long khí hoàn toàn, hợp nhất với xác thịt thì có thể giúp Phệ Thiên Chi Thể đạt tới đại thành.
Đến lúc đó, cho dù là bảo vật thần kì cũng không thể làm gì được cậu, thực lực của cậu sẽ nâng cao một cấp bậc. Hơn nữa, sau khi Phệ Thiên Chi Thể đại thành, cậu mới có tư cách tiếp xúc với “Phệ Thiên Bảo Thể”, thậm chí là “Phệ Thiên Thánh Thể” còn mạnh hơn.
“Long Nguyên Tinh? Đó là gì vậy?”.
Tiêu Thiến Tuyết không hiểu, những người khác cũng không rõ là gì.
Diệp Thiên mỉm cười, không hề giải thích.
Long Nguyên Tinh chính là kết tinh nguyên khí sinh ra trong cơ thể dị thú có dòng máu Long tộc, viên nào cũng chứa long khí dồi dào.
Diệp Thiên từng đi khắp núi cao, thấy được yêu thú mười phương, nhưng vẫn không tìm được dị thú có dòng máu Chân Long, không thể lấy được long khí, dẫn đến Phệ Thiên Chi Thể vẫn luôn dừng ở giai đoạn chưa hoàn thiện.
Nhưng cậu hoàn toàn không ngờ, lần này bỗng nhiên có hứng đi đến Hồ Ngọc Nguyệt, nhờ vậy mà kiếm được món hời lớn, gặp được Long Nguyên Tinh cực kì hiếm thấy.
Cậu càng không ngờ Long Nguyên Tinh lại được cất giấu trong cơ thể của Huyệt Đạo Đồng Nhân.
“Xem ra bảo vật chân chính của Huyệt Đạo Đồng Nhân không phải là bản thân nó, mà là Long Nguyên Tinh ẩn giấu bên trong cơ thể nó”.
Nghĩ đến đây, cậu âm thầm cảm khái. Chuyến đi đến Hồ Ngọc Nguyệt lần này quả thật đã thu được lợi ích không nhỏ.
Cậu cầm Long Nguyên Tinh trong tay, quay sang đám người Gia Cát Trường Hận.
“Viên Long Nguyên Tinh này có ích rất lớn cho tôi, tôi lấy nó!”.
“Nhưng Diệp Lăng Thiên tôi chưa bao giờ nợ ơn người khác, cũng chưa bao giờ thiếu nợ tình cảm ai. Huyệt Đạo Đồng Nhân bị tôi phá hỏng, tôi sẽ trả thù lao thỏa đáng cho Hồ Ngọc Nguyệt”.
Cậu nói xong, bỗng đánh ra một chưởng. Hai luồng nội lực màu xanh sẫm hóa thành hai dải lụa trắng chui vào trong đỉnh đầu Lí Thanh Du và Tiêu Thiến Tuyết.
“Tôi đã để lại hai luồng Phệ Thiên Huyền Khí trong cơ thể hai người. Khi các cô đã có năng lực tiến vào chí tôn võ thuật, Phệ Thiên Huyền Khí sẽ giúp các cô một tay, đảm bảo các cô có thể bước vào cảnh giới chí tôn võ thuật thành công”.
Lí Thanh Du và Tiêu Thiến Tuyết vẫn còn chìm đắm trong cơn kinh ngạc, chưa kịp hoàn hồn. Lí Tẩm Vân ngấn ra, cúi người thật sâu trước Diệp Thiên.
“Cảm ơn Đế Vương, Hồ Ngọc Nguyệt chúng tôi cảm kích vô cùng, sau này chỉ cần Đê’ Vương có điều gì dặn bảo, chúng tôi chắc chắn sẽ đáp ứng”.
Cái cúi lạy của cô ấy là xuất phát từ nội tâm, kích động khó nói nên lời.
Diệp Thiên là cao thủ hàng đầu giới võ thuật Hoa Hạ hiện nay, đương nhiên không nói suông, lời đã nói ra chắc chắn không đổi. Vậy nghĩa là sau này, phái Hồ Ngọc Nguyệt chắc chắn sẽ có thêm hai chí tôn võ thuật, đồng nghĩa một môn phái có ba chí tôn võ thuật. Trên khắp giới võ thuật Hoa Hạ, e rằng không còn môn phái nào có nội tình thực lực được như vậy.
Từ một trăm năm trước sau khi “Kiếm tổ” mất tích, Hồ Ngọc Nguyệt chưa từng chân chính hưng thịnh trở lại. Hôm nay, ơn đức của Diệp Thiên cho Hồ Ngọc Nguyệt có thể nói là tạo nên hai vị chí tôn võ thuật tương lai, ơn lớn như vậy đương nhiên cô ấy cảm kích vô cùng.
Cô ấy mãi không nghe thấy Diệp Thiên đáp lại, trong lúc nghi hoặc, Lí Thanh Du đã nâng cô ấy dậy.
“Sư phụ, cậu ấy đã đi rồi”.
Lí Tẩm Vân nhìn về phía xa. Trên quảng trường, ngoại trừ mấy người bọn họ, Diệp Thiên đã không thấy bóng dáng, thoắt cái đã đi.
Tiêu Thiến Tuyết và Lí Thanh Du nhìn về hướng mà Diệp Thiên mới vừa đứng, tràn đầy tiếc nuối.