Nhìn cánh tay Diệp Thiên hiển hóa thành sao trời, vẻ mặt của Tam Kiếp lão nhân lần đầu tiên thay đổi kịch liệt.
“Vạn Cổ Hỗn Độn Thể?”.
Thái Sơ Thần Đạo Môn xuất phát từ Thái Sơ Đạo Tổ, trong sách cổ do Thái Sơ Đạo Tổ để lại, từng có miêu tả về năm loại đạo thể mạnh nhất vũ trụ. Một trong số đó cực kỳ tương tự với cái Diệp Thiên hiển hóa ra.
Đó là một trong năm đạo thể hoang cổ: Vạn Cổ Hỗn Độn Thể!
Nhưng từ khi Tam Kiếp lão nhân đọc được ghi chép trong sách cổ này, ông ta chưa từng gặp được năm loại đạo thể hoang cổ mạnh nhất, thậm chí ông ta còn nghi ngờ năm loại đạo thể hoang cổ này có thật sự tồn tại hay không.
Nhưng hôm nay, một kẻ hậu sinh vãn bối như Diệp Thiên lại ký ức cực kỳ xa xôi của ông ta trở nên xao động.
“Soạt!”.
Cánh tay Diệp Thiên vừa hiển hóa ra màu sao trời, khí tức sức mạnh giống như đến từ hằng cổ đã lan ra từ trên cánh tay phải của cậu.
Thần niệm ngút trời của Thanh Sam trưởng lão bị khí tức sức mạnh này tông vào, rẽ ra thành một con đường.
“Ồ?”.
Vẻ mặt Thanh Sam trưởng lão ngưng đọng, vô cùng ngạc nhiên. Tu vi thần niệm của ông ta đã đạt tới bình thiên đỉnh cao, cách tề vũ tôn đế chỉ có một bước. Thần niệm của ông ta đã tu luyện đến mức nặng như núi, bao la như biển, độ kiếp kim tiên bình thường chỉ tiếp xúc một chút là sẽ bị nghiền nát thành cát bụi.
Diệp Thiên chỉ có tu vi thánh nhân nhất phẩm, cũng chỉ phóng ra một luồng khí tức sức mạnh đã đánh tan thần niệm cứng rắn như thực thể của ông ta, thật không thể tin nổi.
“Bất kể cậu có nhiều thủ đoạn chăng nữa, cậu cũng chỉ là một thánh nhân nhất phẩm mà thôi, tôi không tin không thắng được cậu!”.
Đôi mắt Thanh Sam trưởng lão lóe sáng, sức mạnh thần niệm vốn bị đánh dạt sang hai bên chợt cuốn lên trên, sau đó hai hợp lại làm một hóa thành một biển thần niệm rộng lớn, từ trên trời cao đè xuống.
Diệp Thiên còn không ngước mắt lên, tay phải đưa lên hình thành tư thế chống đỡ bầu trời, ấn vào chính giữa biển thần niệm.
“Vù!”.
Trong sự chứng kiến của nhiều người, biển thần niệm cứng chắc lại bị Diệp Thiên đè thành một hố to. Dù cho biển thần niệm đó có lớn thế nào cũng không thể đổ xuống, bị bàn tay Diệp Thiên vững vàng giữ lại trên bầu trời.
Biến cố như vậy khiến Thanh Sam trưởng lão nhíu mày, ông ta chỉ do dự trong chốc lát rồi đột nhiên quát lên.
“Thuật Thái Sơ, Sa Lam!”.
Giọng nói ông ta vang lên, sức mạnh thần niệm lập tức cuồn cuộn, vô số cát vàng vụn vỡ từ bốn phương tám hướng hội tụ về.
Số cát này đều là từ ngôi sao tổ của Thái Sơ Thần Đạo Môn được sự điều động của sức mạnh thần niệm của Thanh Sam trưởng lão hội tụ về phía này.
Không cần nghĩ cũng biết, vụn cát đá của một ngôi sao sẽ nhiều thế nào. Số vụn cát vàng nhạt này được thần niệm của Thanh Sam trưởng lão điều động dần dần ngưng tụ thành một sợi dây dài màu vàng khó mà thấy được điểm cuối.
Sợi dây này không những dẻo dai mà còn dài sang hai bên, giống như mọc ra lưỡi dao, sắc bén vô cùng. Roi khẽ quất nhẹ, ngay cả kết giới mà Tam Kiếp lão nhân bố trí cũng bị quất thành một dấu vết nông.
Sau đó, roi cát vàng quất về phía Diệp Thiên. Đòn đánh này kèm theo thần niệm to lớn, đủ để đánh tan xác độ kiếp cửu phẩm. Đối diện với nó, Diệp Thiên lại chỉ ngước mắt nhìn lên.
Cậu không di chuyển bước chân, cứ vậy chờ đợi roi cát đến gần, sau đó trong lúc kề cận gang tấc, tay phải giơ lên, năm ngón nắm lại, tóm lấy đầu roi cát.
“Vù vù!”.
Lưỡi dao khí sắc bén trên roi cát lập tức lan ra, điên cuồng xoay chuyển, dường như muốn chém đứt bàn tay của Diệp Thiên. Nhưng dù lưỡi dao có tàn phá thế nào, năm ngón tay của Diệp Thiên giống như được đúc bằng kim cương, chỉ thấy có tia lửa bắn ra, không thấy có chút vết tích nào.
“Hả…”.
Vô số người xem chiến nhìn thấy cảnh này đồng loạt kêu lên kinh ngạc, cảm thấy khó tin.
Tham Sam trưởng lão thăng cấp độ kiếp thần phẩm đã mấy trăm nghìn năm, xem như cùng thời với đám người Diệp Kình Thương, Duẫn Tu Tuyệt, thậm chí là nhân vật còn lâu đời hơn.
Diệp Thiên là một hậu sinh vãn bối, nhưng lại dựa vào tu vi thánh nhân nhất phẩm, không sử dụng bất cử thủ đoạn nào, chỉ dùng thân xác đơn thuần đối kháng với Thanh Sam trưởng lão mà không bị thương. Sự kích thích thị giác mang lại cho mọi người thật khó mà hình dung.
Đặc biệt là người đàn ông ở trần dẫn đầu đội hình của tộc họ Duẫn càng kinh ngạc. Tộc họ Duẫn bọn họ có đá thần ngôi sao. Đá thần ngôi sao này dùng để rèn luyện thân xác, cho nên tộc họ Duẫn vang danh trung tâm Ngân Hà bởi thân xác mạnh mẽ.
Trong tộc họ Duẫn, đạo thể mạnh nhất là đạo thể của Duẫn Tu Tuyệt. Nhưng ông ta nghĩ rằng, cho dù Duẫn Tu Tuyệt hoán đổi vị trí cho Diệp Thiên cũng chưa chắc có thể dùng thân xác đối kháng với đòn tấn công thần niệm của Thanh Sam trưởng lão.
Diệp Thiên lại làm được, nói vậy chẳng phải thân xác của Diệp Thiên có khả năng còn mạnh hơn Duẫn Tu Tuyệt hay sao?
Sao có thể như vậy?
Bốn vị đại năng tiên tộc vừa rồi đứng cùng người đàn ông ở trần đều có vẻ mặt rất đặc sắc. Người đàn ông lúc trước chế giễu Diệp Thiên, nói cậu không có tư cách đảm nhiệm tộc trưởng tộc họ Diệp thì sợ hãi, chỉ mong mình chưa từng nói ra câu đó.
Bây giờ sức chiến đấu mà Diệp Thiên thể hiện ra cao hơn bọn họ, có thể sánh ngang với tộc trưởng trong tộc bọn họ, ai dám nói tộc trưởng hiện nay của tộc họ Diệp yếu kém nữa?
Người kinh ngạc nhất là bản thân Thanh Sam trưởng lão. Tuy chiêu này không tính là toàn lực của ông ta, nhưng cũng là một trong ba đòn tấn công thần niệm mạnh nhất.
Diệp Thiên chỉ thủ không tấn công, rõ ràng vẫn đang dư sức.
“Thân xác mạnh thật, đây có lẽ đã đạt tới phạm trù của đạo thể trường sinh, hoặc là mạnh hơn?”.
Ông ta lẩm bẩm, nhưng động tác trong tay vẫn không dừng lại.
“Nếu đã như vậy thì đừng trách tôi, cậu hãy cam chịu bị nhốt trong hoa băng đầy trời này đi!”.
“Bách Hoa Băng Thiên Táng!”.
Thanh Sam trưởng lão lẩm bẩm, lòng bàn tay ông ta bỗng ấn vào hư không. Sức mạnh thần niệm của ông ta cũng nổ bung với tư thế cực kỳ tràn trề, giống như hạt nhân bùng nổ.
Khi sức mạnh thần niệm của ông ta nổ ra, những nơi bị sức mạnh thần niệm lan tới đều hóa thành thế giới băng tuyết. Dù là thời gian, không gian đều bị đóng băng. Diệp Thiên không kịp di chuyển, cũng bị cuốn vào trong thế giới băng tuyết.
Các đại năng cao thủ nhìn chăm chú, trong kết giới mà Tam Kiếp lão nhân bố trí nên, đập vào mắt toàn là hoa băng nở rộ, rực rỡ mà quỷ quyệt.
Đây chính là kỹ nghệ vô thượng của Thái Sơ Thần Đạo Môn, Bách Hoa Băng Thiên Táng!
Lạc Tông Diễm từng sử dụng nó một lần ở Táng Tiên Đàm khi đối phó với Hỗn Độn Đan Ma. Bây giờ Thanh Sam trưởng lão độ kiếp thần phẩm sử dụng, uy lực mạnh hơn không biết bao nhiêu lần, còn có công hiệu đóng băng thời không giống như hàn khí Hoàng Tuyền.
Trong khi tất cả mọi người đều tán thán bởi uy lực của Bách Hoa Băng Thiên Táng, tưởng rằng Diệp Thiên đã thất bại thì một tiếng động to rõ lại vang lên.
“Xoảng!”.
Hoa băng đầy trời bất chợt vỡ tan, trong thế giới băng tuyết đủ để đóng băng thời không ấy, từng đốm sao trời toả sáng lấp lánh. Sau đó, một bóng người chậm rãi bước ra từ trong đó, nhàn nhã dạo chơi, tiêu sái phóng khoáng.
“Ngay cả Bách Hoa Băng Thiên Táng mà cũng không nhốt được?”.
Thanh Sam trưởng lão biến sắc, Diệp Thiên cũng nhếch lên nụ cười giễu cợt.
Bóng người cậu hơi hạ xuống, cả cánh tay phải từ màu sao trời biến thành hư vô đen tối. Trong ánh nhìn của mọi người, cứ như Diệp Thiên đột nhiên mất đi cánh tay phải.
Sau đó, cánh tay hóa thành hư vô của Diệp Thiên nhẹ nhàng vung lên, ấn vào hư không vô tận!
Thần thông tự sinh ra của Vạn Cổ Hỗn Độn Thể!
Thương Minh Quyền!