Khi Tam Kiếp lão nhân lên tiếng thì sắc mặt của Lạc Tông Diễm cũng tối xuống.
Dù cho bà ấy cũng đã sớm đoán được thái độ của Thái Sơ Thần Đạo Môn dành cho mình nhưng khi Tam Kiếm lão nhân nói ra như vậy thì bà vẫn cảm thấy đau đớn. Dù sao đó cũng là thầy của mình mà.
Dù từ trước tới nay bà chưa từng gọi Tam Kiếp lão nhân là thầy nhưng trong lòng bà, Tam Kiếp lão nhân luôn là sư trưởng đáng kính, hơn nữa ông ta từ nhỏ còn nuôi dưỡng bà. Bà sớm đã coi ông ta như bố của mình rồi.
Vậy mà giờ người giống như bố của mình lại nói là muốn đoạt thần hồn của chính mình. Nếu là bất kỳ ai thì cũng đều cảm thấy vô cùng đau lòng.
“Không thể được”.
Đúng lúc này, Diệp Thiên bước tới chặn trước mặt Lạc Tông Diễm.
“Ai dám động vào bà ấy thì tức là đối đầu với tôi. Ai dám ra tay thì sẽ phải chết”.
Diệp Thiên đanh mắt, sát ý hằm hằm. Bởi vì không ai có thể hiểu được tâm tư của bà ấy hơn cậu.
Lúc còn nhỏ, Diệp Thiên cũng vì Tứ Tượng Thần Quân và Diệp Kình Thương mà để cho Diệp Vân Long lấy đi võ mạch của cậu. Cảm giác bị chính người thân hãm hại ấy, cậu đã từng được trải nghiệm.
Giờ Lạc Diễm Tông cũng rơi vào cảnh tương đó thì sao cậu có thể để nó xảy ra được. Ai dám bước lên một bước thì hôm nay cậu sẽ khai sát giới. Dù điều đó có khiến Lạc Tông Diễm đau lòng thì cậu cũng mặc kệ.
“Ha ha, khẩu khí lớn lắm”
Tam Kiếm lão nhân không hề tức giận mà chỉ cười thản nhiên: “Thần phẩm độ kiếp cũng chưa chắc có thể làm được gì mà”.
“Cậu tưởng rằng chiến thắng được Thanh Sam thì đủ tư cách tuyên chiến với chúng tôi sao? Hậu bối, đừng ngông cuồng quá”.
“Vậy sao?”, Diệp Thiên điềm nhiên.
“Cái gọi là đại tộc trong hệ ngân hà trung tâm này, tôi đã tiêu diệt được Chân Vũ Thánh Môn rồi. Mặc dù Thái Sơ Thần Đạo Môn mạnh hơn Chân Vũ Thánh Môn nhưng đối với tôi cũng chỉ là thêm chút sức lực mà thôi”.
“Tôi biết tu vi của ông siêu tuyệt, nhưng nếu ông động vào bà ấy thì ông cũng không giữ nổi Thái Sơ Thần Đạo Môn đâu”.
Những người xung quanh sục sôi khi nghe thấy vậy. Chân Vũ Thánh Môn đột nhiên biến mất, cả vùng sơn môn biến thành đống đổ nát, các vị trưởng lão đến các đệ tử đều không còn, đến cả thần thạch đại diện ngay trước lối vào cũng biến mất sạch sẽ.
Chân Vũ Thánh Môn dù chưa bước vào hàng ngũ thế lực đế cấp nhưng đó chỉ là lớp vỏ ngoài thôi, còn nội lực của họ thậm chí còn mạnh hơn cả những thế lực đế cấp thông thường
Muốn tiêu diệt được Chân Vũ Thánh Môn thì ít nhất cũng phải thuộc dạng thế lực đế cấp thì mới có thể ra tay được. Có không ít người suy đoán vì không biết rốt cuộc ai là người ra tay.
Vậy nên giờ Diệp Thiên nói như vậy thì đám đông chợt bừng tỉnh. Hóa ra người ra tay chính là Diệp Thiên.
“Ồ?”, Tam Kiếp lão nhân tỏ vẻ bất ngờ.
“Hóa ra là cậu tiêu diệt Chân Vũ Thánh Môn à?”
“Diệp tộc trưởng, cậu dũng cảm quá. Lẽ nào cậu không biết người đứng sau Chân Vũ Thánh Môn là ai sao?”
Lúc này những cao thủ thất phẩm độ kiếp khác đều co đồng tử, rõ ràng là họ đang nghĩ tới người nào đó. Còn Diệp Thiên thì chỉ cười khinh miệt.
“Ý ông là Thương Thế Thần sao? Nực cười, có gì mà phải sợ”.
“Nói trắng ra, Chân Vũ Thánh Môn là sự bắt đầu của tôi mà thôi và ông ta là người tiếp theo
“Nhưng trước đó, nếu như Thái Sơ Thần Đạo Môn mà cứ dây dưa thì tôi cũng không ngại lấy các người ra luyện tập đâu”
Diệp Thiên cảm thấy Tam Kiếp lão nhân trước mặt này không hề yếu hơn Thương Thế Thần. Tính ra thì có thể nói là đối thủ mạnh nhất trong lộ trình lần này của cậu.
Chỉ có điều không biết tại sao mà Diệp Thiên luôn cảm thấy khí tức của ông ta có ẩn giấu thứ gì đó vô cùng đặc biệt, khiến cậu cả thấy khó chịu. Chân lực hỗn độn trong cơ thể cậu cũng tạo ra phản ứng vô cùng mãnh liệt.
“Ha ha”, Tam Kiếp lão nhân nhếch miệng cười râu rung theo gió, cả vùng Thái Sơ Thần Đạo Môn cũng rung chuyển theo.
“Được, được lắm. Hậu nhân của Diệp Kình Thương quả nhiên bất phàm, không hổ danh là hỗn độn...”
Nói tới đây, ông ta ý thức được người xung quanh đang đứng nhiều nên dừng lại. Ông ta nhìn Diệp Thiên, đôi mắt ánh lên vẻ kỳ lạ.
“Diệp tộc trưởng, quốc có quốc pháp, tông có tông quy, Lạc Tông Diễm là thánh nữ đời trước của chúng tôi, có những thứ phải chịu đựng. Có điều, cậu đã muốn bảo vệ như vậy thì có vài quy tắc có thể thay đổi”, ông ta cười điềm nhiên, đôi mắt lấp láy.
“Diệp Kình Thương khiến thánh nữ của chúng tôi từ bỏ tông môn. Giờ cậu lại muốn thánh nữ hiện tại từ bỏ địa vị. Chuyện này là Diệp Tộc các người nợ Thái Sơ Thần Đạo Môn chúng tôi. Cậu là tộc trưởng, phải chịu trách nhiệm chứ nhỉ?”
“Hay là thế này, trước mặt các thánh tử của chúng tôi, cậu bù đắp sự thiếu hụt của mười một trăm nghìn năm là được. Chỉ cần cậu đồng ý thì chuyện của Lạc Tông Diễm chúng tôi có thể không so đo, thậm chí có thể liên minh với Diệp Tộc, cùng đồng hành, cậu thấy thế nào?”
Lời nói của Tam Kiếp lão nhân khiến bầu không khí trở nên đặc quánh. Trước đó Tam Kiếp lão nhân còn dùng dằng, chuẩn bị ra tay mà thôi. Còn giờ xem ra ông ta lại định liên minh với cả Diệp Tộc, ông ta thay đổi thái độ cũng nhanh quá đi mất.
Không chỉ những vị khác có mặt cảm thấy hoang mang mà ngay đến cả Thanh Sam trưởng lão cũng phải lên tiếng: “Chưởng môn sao có thể? Thánh tử thánh nữ của tông môn chúng ta là được chọn ra, cậu ta dựa vào cái gì...”, Thanh Sam chưa nói xong thì Tam Kiếp lão nhân đã giờ tay lên cắt lời. Sau đó ông ta vung tay, một luông sáng xuất hiện to cỡ bàn tay.
Trong đường sáng hiện ra một cuốn mật tịch cổ. Thần niệm bao quanh cuốn sách khiến cho mọi người không thể biết được nội dung bên trong là gì.
Chỉ có những người có tu vi siêu tuyệt mới có thể mơ hồ nhìn ra bốn chữ hiện trên bìa cuốn sách.
Thái Sơ Bí Điển.