“A!”.
Cảm nhận được sức mạnh thần niệm nhanh chóng tăng vọt, Diệp Thiên đang ngồi xếp bằng trên hồ Long Sâm không ngừng kêu lên khe khẽ. Thần phủ của cậu giống như được lấp đầy bởi quả bóng hơi, liên tục mở rộng.
Mặc dù cảm giác thần niệm được nâng cao rất kích thích, nhưng cũng có nguy hiểm nhất định!
Bây giờ cậu không dám phân tâm, tập trung tinh thần, chuyên chú khống chế sức mạnh thần niệm giống như suối phun bên trong thần phủ, biến nó thành dòng chảy ôn hòa, lặng lẽ lưu chuyển, sinh sôi không ngừng trong thần phủ.
“Hậu bối, cháu khá lắm!”.
Lúc này, ảo ảnh thần hồn của Diệp Thiên đang ở sâu trong cánh cửa Càn Khôn đột nhiên nghe thấy một giọng nói xa xưa.
Giọng nói đó vang ra từ trong không gian độc lập, liên miên không dứt, không phân rõ phương hướng. Diệp Thiên nhìn quanh cũng không thấy bất cứ bóng người nào.
“Không cần tìm nữa, cháu không nhìn thấy ta đâu!”.
Tiếng người đó lại tiếp tục nói: “Ta dùng một tia ý niệm yếu ớt để lại ở không gian độc lập cửa Càn Khôn này, duy trì một phần sức mạnh thần niệm mà ta để lại đây”.
“Vì giữ cho nó không suy yếu gần vạn năm qua, ý niệm yếu ớt này của ta đã đến mức độ sắp khô cạn, vậy nên không thể hóa hình gặp cháu”.
“Nhưng cuối cùng sự chờ đợi của ta cũng đã có kết quả, sức mạnh thần niệm ta để lại đây có thể tặng cháu một phen tạo hóa, trợ giúp cháu tiến thẳng nhập đạo!”.
“Một khi nhập đạo đồng nghĩa sẽ bước vào ngưỡng cửa tu luyện thần niệm, cộng thêm Thái Cổ Thần Quyết và Càn Khôn Luyện Thần Ấn, sau này tu vi thần niệm của cháu sẽ ngày một tiến xa nghìn dặm!”.
“Trợ giúp tôi tiến vào nhập đạo?”, Diệp Thiên chấn động, vội vàng lên tiếng hỏi.
“Vãn bối xin ghi khắc trong tim món quà này của tiền bối, không biết tôn tính đại danh của tiền bối là gì?”.
Cậu vừa nói xong, giọng nói đó lại vang lên, giọng điệu như trêu chọc.
“Cái gì mà tiền bối với không tiền bối. Cậu nhóc, cháu có tộc văn của tộc họ Diệp thì phải gọi ta một tiếng ông tổ!”.
“Cháu nghĩ cánh cửa Càn Khôn này ai cũng có thể vào được sao? Từ khi ta có được Càn Khôn Luyện Thần Ấn tới nay, người đầu tiên bước vào cửa Càn Khôn là ta, người thứ hai chính là cháu!”.
Nghe vậy, Diệp Thiên chấn động trong lòng.
Ông tổ, Diệp Kình Thương?
Giọng nói đó lại là Diệp Kình Thương?
Sức mạnh thần niệm của Diệp Thiên đang phát triển, theo sức mạnh tăng cường, ánh sáng thần màu xanh lam tỏa ra trên mình ảo ảnh thần hồn của cậu cũng dần dần chuyển sang màu thiên thanh.
Nhưng cậu không quan tâm những cái đó, chỉ chắp tay hướng tới hư không, hơi cúi người.
“Cháu Diệp Thiên bái kiến ông tổ!”.
Chẳng trách khi giọng nói ấy vừa vang lên đã mang lại cho cậu cảm giác uy nghiêm to lớn, tộc văn tộc họ Diệp giữa trán cậu cũng tỏa ra dao động cực kỳ mãnh liệt. Hóa ra nơi này có một tia ý thức không trọn vẹn của Diệp Kình Thương.
“Ha ha!”, giọng của Diệp Kình Thương tiếp tục vang vọng giữa không trung, tiếng cười sang sảng.
“Cậu nhóc, cháu khá lắm!”.
“Năm xưa, con cháu hậu duệ của tộc họ Diệp ở tinh không gặp ta đều kính cẩn như gặp thần tiên, nóng lòng quỳ rạp xuống. Mặc dù cháu cũng hành lễ với ta, nhưng chỉ vừa đúng mực, ta thích tính cách đó của cháu!”.
Diệp Thiên nghe vậy chỉ mỉm cười, không nói gì.
Diệp Kình Thương là tổ tiên của cậu, cậu hành lễ là lẽ tất nhiên. Nhưng nếu bảo cậu gặp Diệp Kình Thương phải kính cẩn giống như những người của tộc họ Diệp trên vũ trụ thì cậu không làm được.
Diệp Kình Thương đúng là rất mạnh, tung hoành vũ trụ hầu như không có mấy ai là đối thủ, còn phải là vài người cùng đẳng cấp liên thủ vây giết mới có thể đánh bại ông ấy, nhưng đối với Diệp Thiên mà nói lại không có gì hiếm lạ.
Bởi vì mình còn trẻ, nếu có đủ thời gian tu luyện như Diệp Kình Thương, cậu tin rằng mình cũng có thể đứng ở vị trí cùng đẳng cấp giống như Diệp Kình Thương, thậm chí còn cao hơn.
Đối diện với Diệp Kình Thương, cậu có thể tôn kính, nhưng tuyệt đối không sợ!
“Cậu nhóc, cháu nói cháu tên Diệp Thiên?”.
Diệp Kình Thương như nghĩ tới chuyện gì, đột nhiên hỏi.
“Vâng!”, Diệp Thiên trả lời.
“Diệp Thiên?”, giọng nói của Diệp Kình Thương dừng lại trong chốc lát, dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Chốc lát sau, ông ấy mới lẩm bẩm lên tiếng.
“Xem ra Hoàn Vũ Thần Cơ của ta suy diễn không hề sai”.
“Mọi sự phát triển đều đi theo hướng đó, cuối cùng vẫn phải cần sức mạnh của cháu!”.
Diệp Thiên nghe vậy, trên mặt hiện lên vẻ nghi hoặc.
“Ông tổ đang nói gì vậy?”.
Lần này, giọng nói của Diệp Kình Thương lại không cho cậu đáp án, chỉ khẽ giọng nói: “Diệp Thiên, mười lăm phút nữa, tu vi thần niệm của cháu sẽ tiến vào nhập đạo!”.
“Đến lúc đó, cháu sẽ có thể khắc ấn Nhập Môn Thiên của Thái Cổ Thần Quyết vào trong thần phủ, từ đó bước lên đường lớn khang trang tu hành thần niệm”.
“Nhập Môn Thiên của Thái Cổ Thần Quyết?”, Diệp Thiên không khỏi nhìn sang bia đá cổ xưa, sắc mặt biến đổi.
Nghe giọng điệu của Diệp Kình Thương, Thái Cổ Thần Quyết trên bia đá này vẫn chưa phải bản hoàn chỉnh?
Dường như nhận ra sự nghi hoặc của Diệp Thiên, Diệp Kình Thương lên tiếng giải thích: “Cháu đừng tham lam quá, Thái Cổ Thần Quyết là công quyết tự sáng tạo của một vị tu sĩ luyện thần từ khi vũ trụ mới hình thành, cổ xưa nhất, chính thống nhất!”.
“Bây giờ tu vi thần niệm của cháu chỉ mới là nhập đạo mà thôi. Thái Cổ Thần Quyết hoàn chỉnh sẽ chỉ khiến thần phủ của cháu bị hủy!”.
“Nhập Môn Thiên ghi chép trên bia đá đủ giúp cháu bước chân vào cảnh giới tu pháp rồi!”.
“Đợi tu vi đạt tới cảnh giới tu pháp, cháu mới có thể thử mở cánh cửa Càn Khôn thứ hai, có được Tiến Giới Thiên của Thái Cổ Thần Quyết”.
“Cánh cửa thứ ba, thứ tư, thứ năm cũng chỉ khi nào tu vi thần niệm của cháu đạt tới cảnh giới tương ứng mới có thể mở ra, trong đó lần lượt có Tiểu Thành Thiên, Đại Thành Thiên, Viên Mãn Thiên!”.
“Nếu cháu có thể tu luyện đến Viên Mãn Thiên, đạt tới cảnh giới tôn đế, trên vũ trụ rộng lớn này, sức mạnh thần niệm của cháu hầu như có thể tung hoành vô địch”.
“Đến lúc đó, chỉ trong một ý niệm, cháu sẽ có thể san bằng thiên hà, dời chỗ giới hải, đó mới là uy lực chân chính của Thái Cổ Thần Quyết”.
Giọng nói của Diệp Kình Thương không hề có dao dộng hay cảm xúc gì, giống như đang kể lại một chuyện hết sức bình thường, nhưng trong lòng Diệp Thiên lại dậy sóng.
Thái Cổ Thần Quyết này khi tu luyện đến viên mãn lại mạnh đến vậy, chẳng trách năm xưa Diệp Kình Thương có thể tung hoành vũ trụ gần như vô địch.
“Cảm ơn ông tổ đã nói cho cháu biết!”.
Bây giờ Diệp Thiên không còn là võ giả mang tầm nhìn giới hạn ở Trái Đất nữa, mà là người tu tiên chân chính bước vào con đường tu tiên.
Lúc trước, cậu không muốn chấp nhận truyền thừa công quyết của người khác là vì cậu tin rằng, những gì mình học và sáng tạo đủ để đánh lùi tất cả, không thua kém ai trên Trái Đất.
Nhưng bước vào thế giới tu tiên, cậu mới biết vũ trụ rộng lớn, bao la vô ngần, đã không còn là Trái Đất chỉ dựa vào sức một mình cậu là có thể nghiền nát mọi thứ nữa.
Cậu cần cơ duyên, cũng cần sức mạnh. Thái Cổ Thần Quyết chính là một trong những trợ lực tốt nhất cho cậu!
Chỉ là lúc này sức mạnh thần niệm của cậu vẫn còn dâng cao, vì vậy cậu chưa thể dẫn Nhập Môn Thiên của Thái Cổ Thần Quyết vào thần phủ.
Hơn nữa, cậu vẫn có một câu hỏi quan trọng nhất muốn Diệp Kình Thương giải đáp cho mình.
“Ông tổ, không phải Diệp Thiên bất kính, nhưng cháu thực sự tò mò, phải hỏi cho ra lẽ”.
“Ông tổ thật sự đã qua đời rồi sao?”.