Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thần niệm truyền âm của Diệp Thiên lan rộng theo biển cả, dưới sự gia trì của sức mạnh thần niệm, giọng nói của cậu đã hóa thành một loại sóng âm cao tần, tu vi dưới kim đan thì không thể phát hiện ra được.

Cậu vừa dứt lời không lâu, mây gió bỗng trở nên biến ảo, trên biển sóng lớn cuồn cuộn, mây đen sà xuống, sau đó chỉ thấy khí đen tầng tầng lớp lớp từ bốn phương tám hướng tràn đến, dường như muốn bao trùm cả đại dương.

Vô số ngư dân trên biển ngước lên nhìn trời, sau đó quỳ sụp xuống như thần biển giáng thế, vội vàng đọc lời cầu nguyện.

Diệp Thiên đứng bên bờ biển, nhìn về chính giữa làn khí đen, chỉ thấy một bóng dáng hiện ra, sau đó nhanh chóng thu nhỏ, hóa thành một người đàn ông cao to tóc đen mắt đen.

"Quả nhiên cậu vẫn trở về!".

Người đàn ông cất bước, một bước đi được mấy nghìn mét, đứng trước mặt Diệp Thiên, ánh mắt có chút phức tạp, chính là Hư Nhược Vô.

Diệp Thiên nhìn thấy Hư Nhược Vô xuất hiện thì mỉm cười, nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm mặt biển, cậu biết người mình muốn gặp vẫn chưa xuất hiện.

Nhưng đúng lúc này, khí đen giữa đất trời bỗng tan biến, mây đen tản ra, ánh nắng rọi xuống, sóng biển lập tức bình lặng, mặt biển cũng trở nên hiền hòa.

Sau đó, một ảo ảnh khổng lồ cầm kiếm đứng đó, che rợp trời xanh, cứ thế đứng trên mặt biển, chỉ có Diệp Thiên và Hư Nhược Vô mới có thể nhìn thấy.

Ảo ảnh cầm kiếm này chính là linh hồn Trái Đất mà Diệp Thiên từng thấy, nhưng lúc này, hai mắt Diệp Thiên nheo lại, bắn ra một tia khác thường.

"Quả nhiên".

Cậu khẽ cười thành tiếng, không khỏi lắc đầu.

Lần đầu tiên nghe thấy giọng nói của Diệp Kình Thiên, cậu đã cảm thấy có chút quen thuộc. Lúc ở sao Ly, do Duẫn Tu Tuyệt hiện thân, nên ảo ảnh linh hồn của Diệp Thiên cũng hiện thân, lúc đó cậu đã cảm thấy dung mạo của Diệp Kình Thiên hình như từng gặp ở đâu đó.

Sau đó cậu nghĩ lại thật kĩ, Diệp Kình Thiên mà cậu gặp chẳng phải gần như giống hệt với linh hồn Trái Đất mà cậu từng gặp sao?

Diệp Kình Thiên mà cậu gặp chính là linh hồn Trái Đất phiên bản trẻ hơn.

Liên tưởng đến việc Diệp Kình Thiên còn sống, hơn nữa còn ở Trái Đất, Diệp Thiên xâu chuỗi tất cả với nhau, cuối cùng đã có kết luận.

Linh hồn Trái Đất chính là ông tổ của cậu, Diệp Kình Thiên!

"Ta biết ngay là không giấu được cháu mà".

Linh hồn Trái Đất, nói một cách chính xác là Diệp Kình Thiên, đưa mắt nhìn Diệp Thiên, tỏ vẻ cảm khái và được an ủi.

Sau đó, cơ thể ông ấy thu nhỏ, đứng trước mặt Diệp Thiên, bốn mắt nhìn nhau, đều không nói gì.

"Thực ra điều này không hề khó đoán".

Diệp Thiên mỉm cười.

"Tuy tu vi của cháu ở Trái Đất có được là nhờ trải qua sinh tử và khổ tu, nhưng thực ra, trong tối tăm vẫn luôn có một bàn tay ở phía sau đẩy cháu tiến về phía trước".

"Lúc đầu, cháu tưởng tất cả là nhờ ý thức còn sót của Tứ Tượng Thần Quân giúp đỡ cháu, nhưng sau đó cháu phát hiện ra sự việc không hề đơn giản như cháu nghĩ".

Sắc mặt cậu trở nên trịnh trọng hơn: "Tứ Tượng Thần Quân quả thực rất mạnh, có thể nói là một trong những cường giả mạnh nhất từng đến Trái Đất, nhưng sau khi biết được diện mạo thực sự của linh thể tứ thần thú, thì suy nghĩ này của cháu đã bị dao động".

"Thoạt nhìn thì linh thể tứ thần thú là do Tứ Tượng Thần Quân để lại cho cháu, nhưng thực ra thì không phải".

"Linh thể của Chân Long, Chân Phượng, Kỳ Lân, Kim Hổ Chí Tôn trong người cháu đều do thần thú đỉnh cấp trong vũ trụ hóa thành. Cho dù là thần thú vị thành niên, thì thực lực yếu nhất cũng phải là tu vi kim đan, dựa vào thực lực của Tứ Đại Thần Quân thì không thể hàng phục được, càng đừng nói đến một người hàng phục bốn con".

"Lúc đó cháu đã nghi ngờ linh thể tứ thần thú này không phải do Tứ Tượng Thần Quân có được, mà là có người tặng cho ông ấy, sau đó chuyển lại cho cháu kế thừa”.

Cậu nhìn Diệp Kình Thiên một cái, nói tiếp: "Sau đó khi cháu biết sức mạnh mà mình tu luyện là chân lực hỗn độn thuộc năm sức mạnh cao nhất vũ trụ, thì cháu càng chắc chắn với suy đoán này hơn. Dù sao một nơi nhỏ bé như Trái Đất cũng không thể sinh ra chân lực hỗn độn được".

"Chắc chắn là có người biết về chân lực hỗn độn đang âm thầm dẫn dắt, giúp cháu từng bước tu thành chân lực hỗn độn".

"Ngoài những sự tồn tại đỉnh phong nhất trong vũ trụ, thì không ai có thể làm được điều này".

Cậu mỉm cười với Diệp Kình Thiên, rồi bất ngờ ôm quyền hành lễ.

"Ông tổ, Diệp Thiên có thể có được thành tựu như ngày hôm nay đều là nhờ công lao ông tổ đứng sau âm thầm dìu dắt".

Dứt lời, cậu hơi cúi đầu, chỉ có sự cảm kích từ tận đáy lòng.

Cậu biết, với thiên phú tài năng của mình, cho dù không có Diệp Kình Thiên âm thầm hỗ trợ, thì cuối cùng cậu vẫn có thể đạt được tất cả mọi thứ như hiện giờ, nhưng thời gian phải bỏ ra chắc chắn sẽ nhiều hơn gấp mấy lần.

Chính vì có Diệp Kình Thiên âm thầm bảo vệ giúp đỡ dẫn dắt, thì cậu mới có thể ngạo nghễ Trái Đất, quân lâm Ngân Hà trong thời gian ngắn như vậy.

Chỉ là lúc này, cậu vẫn cảm thấy có chút khó tin, không ngờ linh hồn Trái Đất lại chính là bản tôn của Diệp Kình Thiên.

Nghe xong những lời nói của Diệp Thiên, Diệp Kình Thiên cũng mỉm cười.

"Nhóc con, ta quả nhiên không nhìn nhầm cháu".

"Chỉ dựa vào mấy chi tiết vụn vặt mà cháu đã có thể xâu chuỗi với nhau, liên tưởng đến mức này. Dù là thiên phú, tâm tính hay mưu trí, thì cháu cũng được coi là lựa chọn số một trong số những tuấn kiệt thiên kiêu mà ta từng gặp".

"Chỉ trong hơn một năm ngắn ngủi rời khỏi Trái Đất, mà cháu đã tu chân lực hỗn độn lên cấp hai trung kỳ, sức mạnh thần niệm cũng đạt tới nhập đạo trung kỳ, quả không hổ là..."

Ông ấy nói đến đây bỗng khựng lại, không nói tiếp nữa.

Nhưng Diệp Thiên lại nhanh nhạy bắt được điều này, sắc mặt đanh lại: "Không hổ là cái gì?".

Diệp Kình Thiên không trả lời mà bất ngờ hỏi: "Không lâu trước đó cháu đã giao đấu với người của Chân Vũ Thánh Môn à?".

Diệp Thiên thấy Diệp Kình Thiên bất ngờ đổi chủ đề thì cũng không truy hỏi, chỉ gật đầu.

Sắc mặt Diệp Kình Thiên rất bình thản, điềm nhiên nói.

"Cảm thấy thế nào?".

"Thế nào à?", Diệp Thiên hồi tưởng lại quá trình giao đấu với ba người Hoa Lộng Ảnh, không khỏi lắc đầu.

"Nếu ba người giao đấu với cháu được coi là đại diện cho trình độ thiên kiêu đỉnh cấp của Chân Vũ Thánh Môn thì cháu chỉ có thể nói là chẳng ra làm sao".

"Chân Vũ Thánh Môn không hề cao xa như tưởng tượng".

Nghe thấy câu trả lời của Diệp Thiên, Diệp Kình Thiên và Hư Nhược Vô đưa mắt nhìn nhau, khuôn mặt đầy ý cười.

"Hơn một năm rời khỏi Trái Đất, cháu cũng coi như được mở mang về sự mênh mông rộng lớn của thế giới tu tiên vũ trụ. Tầm nhìn, tâm tính, khí độ của cháu đều có sự nhảy vọt về chất!".

"Bây giờ cháu nên đến thế giới trung tâm Ngân Hà rồi!".

"Đó mới là vũ đài thực sự thuộc về cháu!".

Diệp Thiên biết Diệp Kình Thiên còn sống trên đời cũng coi như mãn nguyện, nhưng cậu vẫn còn một nghi vấn, muốn Diệp Kình Thiên giải đáp.

Cậu nhìn về phía Diệp Kình Thiên, ánh mắt âm trầm nói.

"Ông tổ, cháu phải làm sao mới có thể giúp ông tổ thoát khỏi sự trói buộc của Trái Đất?".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK