“ồng đang nói tới “siêu phàm” sao?”.
Diệp Thiên nghe vậy, khẽ ngước mắt lên, vẻ mặt cũng thay đổi.
Mấy năm qua cậu đi khắp núi non hiểm trở, từng gặp vô số nguy hiểm chết người, cũng tình cờ tìm được nhiều cuốn sách cổ được cất giấu ở nơi bí mật. Đương nhiên cậu từng đọc được ghi chép về cảnh giới “siêu phàm” qua những cuốn sách đó.
Trên thế giới cũng có cao thủ cảnh giới siêu phàm, nhưng những người này đều chỉ còn tồn tại trong lịch sử. Còn “cảnh giới siêu phàm” chân chính thì Diệp Thiên vẫn chưa gặp được, cũng không biết “siêu phàm” có dáng vẻ ra
sao.
Nhìn vẻ mặt của Diệp Thiên, Tiêu Ngọc Hoàng tỏ ra bình tĩnh.
“Hình như cậu có hiểu biết về cảnh giới siêu phàm?”.
Diệp Thiên nghe vậy, lắc đầu nói: “Tôi chỉ biết là cảnh giới siêu phàm, còn thế nào là siêu phàm thì tôi không biết nhiều”.
Tiêu Ngọc Hoàng hiểu ra, gật đầu.
“Cũng phải, cậu chỉ mới bước chân vào chí tôn võ thuật mấy năm, biết tới “cảnh giới siêu phàm” đã đủ khiến người ta kinh ngạc, không biết diện mạo thật sự của nó cũng là bình thường”.
Tiêu Ngọc Hoàng đăm chiêu, trịnh trọng nói.
“Chín mươi phần trăm võ giả hiện nay đều cho rằng chí tôn võ thuật đã là
điểm cuối của con đường võ thuật, nhưng thật ra võ thuật làm sao có thể dễ dàng nhìn thấu như vậy. Cho dù đã đến cảnh giới như chúng ta cũng không dám xưng là đứng trên đỉnh thế giới”.
“Đứng trên chí tôn võ thuật còn có cảnh giới siêu phàm”.
Trong mắt ông ta lóe lên tia sáng, trong bóng tối lại vô cùng rõ ràng.
“Cái gọi là siêu phàm chính là vượt qua chí tôn võ thuật, vượt qua người phàm, thoát khỏi ràng buộc của thế tục, sở hữu sức mạnh thống trị chúng sinh, ngao du thiên địa, chí tôn võ thuật so ra cũng chỉ là con kiến mà thôi”.
“Chí tôn võ thuật hàng đầu thế giới hiện nay, bất kể là tôi hay cậu, có ai mà không muốn đạt đến cảnh giới này?”.
Watanabe Heizou đặt chân trên mặt
đất, ngước nhìn bầu trời đêm: “Không sai, từ khi tôi biết trên chí tôn võ thuật còn có cảnh giới siêu phàm, tôi đã quyết chí dốc hết đời này cũng phải đạt đến siêu phàm!”.
“Một khi thật sự bước vào siêu phàm sẽ sở hữu sức mạnh không gì sánh được, nắm giữ mọi thứ, thậm chí có thể xoay chuyển được cả chuyện thắng thua của một trận chiến. Thế chiến thứ hai năm xưa cũng có bóng dáng của cảnh giới siêu phàm xoay quanh các nước lớn, nhiều chiến dịch ưu tú cũng là nhờ có cảnh giới siêu phàm âm thầm ra sức”.
“So với cảnh giới của bọn ta hiện tại, cảnh giới siêu phàm mới là khát cầu chân chính của bọn ta. Một khi bước vào siêu phàm, bất kể là sức mạnh hay tuổi thọ đều sẽ tăng lên gấp bội, lúc đó mới là thời điểm chúng ta thật sự đứng trên đỉnh cao thế giới!”.
Wakasa Hidetatsu nhìn Watanabe Heizou, sau đó lại quay sang nhìn Tiêu Ngọc Hoàng, mất hồn một lúc lâu. Hắn đã bước vào cảnh giới chí tôn võ thuật, nhưng cũng là lần đầu tiên nghe tới cảnh giới siêu phàm.
Hắn càng không ngờ cảnh giới siêu phàm có sức cám dỗ lớn như vậy, ngay cả kẻ mạnh ở cấp bậc như Watanabe Heizou và Tiêu Ngọc Hoàng cũng nỗ lực vì nó mấy chục năm, xem nó như mục tiêu cuối cùng.
Với tu vi của Tiêu Ngọc Hoàng và Watanabe Heizou hiện giờ đủ để càn quét tám phương, vậy thì cảnh giới siêu phàm đáng sợ hơn cả chí tôn võ thuật vô số lần kia còn mạnh đến mức nào nữa?
Hắn bỗng hiểu được vì sao Tiêu Ngọc Hoàng và Watanabe Heizou luôn trèo lên đỉnh cao, dẫn đầu người khác
một đoạn xa trên con đường võ thuật. Đó là vì từ lúc bắt đầu, mục tiêu mà bọn họ đặt ra cho mình và mắt nhìn của bọn họ đã cao hơn những võ giả khác vô số lần.
Diệp Thiên nghe vậy, khẽ ngước mắt lên, vẻ mặt cũng thay đổi.
Mấy năm qua cậu đi khắp núi non hiểm trở, từng gặp vô số nguy hiểm chết người, cũng tình cờ tìm được nhiều cuốn sách cổ được cất giấu ở nơi bí mật. Đương nhiên cậu từng đọc được ghi chép về cảnh giới “siêu phàm” qua những cuốn sách đó.
Trên thế giới cũng có cao thủ cảnh giới siêu phàm, nhưng những người này đều chỉ còn tồn tại trong lịch sử. Còn “cảnh giới siêu phàm” chân chính thì Diệp Thiên vẫn chưa gặp được, cũng không biết “siêu phàm” có dáng vẻ ra
sao.
Nhìn vẻ mặt của Diệp Thiên, Tiêu Ngọc Hoàng tỏ ra bình tĩnh.
“Hình như cậu có hiểu biết về cảnh giới siêu phàm?”.
Diệp Thiên nghe vậy, lắc đầu nói: “Tôi chỉ biết là cảnh giới siêu phàm, còn thế nào là siêu phàm thì tôi không biết nhiều”.
Tiêu Ngọc Hoàng hiểu ra, gật đầu.
“Cũng phải, cậu chỉ mới bước chân vào chí tôn võ thuật mấy năm, biết tới “cảnh giới siêu phàm” đã đủ khiến người ta kinh ngạc, không biết diện mạo thật sự của nó cũng là bình thường”.
Tiêu Ngọc Hoàng đăm chiêu, trịnh trọng nói.
“Chín mươi phần trăm võ giả hiện nay đều cho rằng chí tôn võ thuật đã là
điểm cuối của con đường võ thuật, nhưng thật ra võ thuật làm sao có thể dễ dàng nhìn thấu như vậy. Cho dù đã đến cảnh giới như chúng ta cũng không dám xưng là đứng trên đỉnh thế giới”.
“Đứng trên chí tôn võ thuật còn có cảnh giới siêu phàm”.
Trong mắt ông ta lóe lên tia sáng, trong bóng tối lại vô cùng rõ ràng.
“Cái gọi là siêu phàm chính là vượt qua chí tôn võ thuật, vượt qua người phàm, thoát khỏi ràng buộc của thế tục, sở hữu sức mạnh thống trị chúng sinh, ngao du thiên địa, chí tôn võ thuật so ra cũng chỉ là con kiến mà thôi”.
“Chí tôn võ thuật hàng đầu thế giới hiện nay, bất kể là tôi hay cậu, có ai mà không muốn đạt đến cảnh giới này?”.
Watanabe Heizou đặt chân trên mặt
đất, ngước nhìn bầu trời đêm: “Không sai, từ khi tôi biết trên chí tôn võ thuật còn có cảnh giới siêu phàm, tôi đã quyết chí dốc hết đời này cũng phải đạt đến siêu phàm!”.
“Một khi thật sự bước vào siêu phàm sẽ sở hữu sức mạnh không gì sánh được, nắm giữ mọi thứ, thậm chí có thể xoay chuyển được cả chuyện thắng thua của một trận chiến. Thế chiến thứ hai năm xưa cũng có bóng dáng của cảnh giới siêu phàm xoay quanh các nước lớn, nhiều chiến dịch ưu tú cũng là nhờ có cảnh giới siêu phàm âm thầm ra sức”.
“So với cảnh giới của bọn ta hiện tại, cảnh giới siêu phàm mới là khát cầu chân chính của bọn ta. Một khi bước vào siêu phàm, bất kể là sức mạnh hay tuổi thọ đều sẽ tăng lên gấp bội, lúc đó mới là thời điểm chúng ta thật sự đứng trên đỉnh cao thế giới!”.
Wakasa Hidetatsu nhìn Watanabe Heizou, sau đó lại quay sang nhìn Tiêu Ngọc Hoàng, mất hồn một lúc lâu. Hắn đã bước vào cảnh giới chí tôn võ thuật, nhưng cũng là lần đầu tiên nghe tới cảnh giới siêu phàm.
Hắn càng không ngờ cảnh giới siêu phàm có sức cám dỗ lớn như vậy, ngay cả kẻ mạnh ở cấp bậc như Watanabe Heizou và Tiêu Ngọc Hoàng cũng nỗ lực vì nó mấy chục năm, xem nó như mục tiêu cuối cùng.
Với tu vi của Tiêu Ngọc Hoàng và Watanabe Heizou hiện giờ đủ để càn quét tám phương, vậy thì cảnh giới siêu phàm đáng sợ hơn cả chí tôn võ thuật vô số lần kia còn mạnh đến mức nào nữa?
Hắn bỗng hiểu được vì sao Tiêu Ngọc Hoàng và Watanabe Heizou luôn trèo lên đỉnh cao, dẫn đầu người khác
một đoạn xa trên con đường võ thuật. Đó là vì từ lúc bắt đầu, mục tiêu mà bọn họ đặt ra cho mình và mắt nhìn của bọn họ đã cao hơn những võ giả khác vô số lần.