Chỉ có hai anh em nhà họ Cổ là nhảy cẫng hoan hô. Giờ phút này, cuối cùng bọn họ cũng hiểu ra ý đồ của Diệp Thiên.
Diệp Thiên ra đòn sát thủ ở trên võ đài là để giết gà dọa khỉ, dọa sợ quần hùng, một khi không còn ai lên võ đài thì việc bảo vệ võ đài của nhà họ Cổ sẽ kết thúc sớm.
Hai anh em nhà họ Cổ hết sức mừng rỡ, vội vàng đứng dậy đi về phía Diệp Thiên.
“Diệp thần nhân, cảm ơn anh đã giúp nhà họ Cổ”.
“Nhà họ Cổ có anh đúng là phúc trạch tu triệu năm mới có được!”.
Diệp Thiên chỉ mỉm cười gật đầu.
Cổ Như Ngọc đột nhiên hỏi Diệp Thiên: “Diệp thần nhân, vừa rồi anh hóa thành sáu người là thủ đoạn gì vậy?”.
“Sáu người mà anh hóa thành toàn là thực thể, hơn nữa có vẻ thực lực còn tương đương với bản thể. Tôi chỉ từng nghe nói nhà họ Lương xếp thứ bảy trên bảng Thương Khung có thủ đoạn tương tự, nhưng bọn họ cũng chỉ có thể hiển hóa ra được ba người mà thôi, anh lại có thể hóa thành sáu người, đúng là thần kỳ!”.
Diệp Thiên không nói gì, màu sao trời trên tay dần lui đi.
“Cũng đừng thấy lạ, đây là thần thông diễn sinh từ thân xác mà tôi tu luyện, tên là Hỗn Độn Lục Hợp. Năm xưa tổ tiên của hai người cũng từng sử dụng thần thông này”.
“Nhưng bây giờ tôi còn cách cảnh giới của tổ tiên hai người năm xưa một khoảng cách kha khá, không thể đạt tới trình độ sử dụng thuần thục”.
Vừa rồi anh hóa sáu người là thần thông diễn sinh của Vạn Cổ Hỗn Độn Thể. Trong mấy ngày này anh không ngừng thử nghiệm, mô phỏng chiến đấu trong nội cảnh của thần phủ mình mới tu luyện thành công.
Hỗn Độn Lục Hợp dùng khí tức hỗn độn của Vạn Cổ Hỗn Độn Thể ngưng tụ ra năm phân thân. Năm phân thân này bất kể sức mạnh, tốc độ, phòng ngự hay tấn công đều không thua kém gì bản thể. Khi tu thành viên mãn đồng nghĩa sáu người giống y hệt nhau có thể đồng thời chiến đấu với kẻ địch.
Diệp Thiên chỉ mới tu thành Hỗn Độn Lục Hợp, chưa thể vận chuyển tự do, cho nên năm phân thân mà anh hóa ra chỉ có thể sử dụng động tác tương tự với bản thể anh, không thể tự chiến đấu.
Nếu muốn tu thành Hỗn Độn Lục Hợp chân chính, anh cần phải có đủ kinh nghiệm, hơn nữa phải tu thành Vạn Cổ Hỗn Độn Thể hoàn mỹ.
“Hóa ra là vậy!”.
Hai anh em nhà họ Cổ không biết tình huống cụ thể, chỉ đành ngơ ngác gật đầu.
Trong khi bọn họ đang chìm trong niềm vui bảo vệ được vị trí thần tộc của nhà họ Cổ, giọng nói của Diệp Thiên lại vang lên bên tai bọn họ lần nữa.
“Bây giờ không phải lúc vui mừng, chúng ta còn chuyện phải làm”.
“Bảo vệ võ đài đã kết thúc, bây giờ đến lúc đấu võ đài rồi”.
Cùng lúc giọng nói Diệp Thiên vang lên, anh nhảy xuống khỏi võ đài, đi về phía trước dọc theo những chiến kỳ đánh dấu tên họ của từng gia tộc.
Hai anh em nhà họ Cổ nhận ra ý đồ của Diệp Thiên, dù trong lòng kiêng dè nhưng vẫn đi theo sau Diệp Thiên.
“Nhà họ Cổ không chỉ giữ võ đài mà hình như còn muốn đấu võ đài?”.
Ba người đi dọc theo các võ đài về phía trước, lập tức thu hút ánh nhìn của các cao thủ ở xung quanh.
Bọn họ nhìn ba người thế đơn lực bạc, không khỏi xì xầm bàn tán, ánh mắt chứa vẻ giễu cợt.
Theo bọn họ thấy, nhà họ Cổ có thể bảo vệ võ đài thành công đã xem như may mắn to lớn, nay còn muốn đấu võ đài thì đúng là không biết tự lượng sức.
Ngoài bọn họ cũng có vài người cảm thấy với thực lực mà Diệp Thiên thể hiện ra, anh có thể thử khiêu chiến võ đài đứng ngoài top 50 trên bảng Thương Khung.
Tất cả mọi người đều tò mò, rốt cuộc ba người nhóm Diệp Thiên sẽ lựa chọn võ đài nào để khiêu chiến. Diệp Thiên không dừng bước, đi thẳng đến phía trước, sắp đến gần khu vực võ đài top 10 bảng Thương Khung.
“Kỳ quái!”.
Mọi người lập tức nghi hoặc: “Chẳng lẽ bọn họ không định đấu võ đài mà chỉ muốn xem trận chiến ở võ đài top 10, học tập kinh nghiệm đối chiến của các cao thủ?”.
Trong lúc đám đông không hiểu ra sao, Diệp Thiên đột nhiên dừng bước.
Lúc này, võ đài trước mặt anh cắm một lá cờ, trên lá cờ có hai chữ lớn rồng bay phượng múa nằm ngay chính giữa.
Hoàng Tuyền!
Võ đài này thuộc về thần tộc Hoàng Tuyền xếp hạng nhất trên bảng Thương Khung.
Xung quanh võ đài của thần tộc Hoàng Tuyền vốn không có một ai. Từ khi thần tộc chí cường xưng bá bảng Thương Khung một triệu năm không đổ này dựng võ đài ở đây thì hầu như không có thần tộc nào dám khiêu chiến.
Những thần tộc từng có ý nghĩ khiêu chiến đều bị xóa sổ khỏi dòng sông lịch sử, không còn thấy tăm hơi.
Trước ánh nhìn chăm chú của nhiều người, Diệp Thiên bước tới một bước, đứng trên võ đài hoành tráng nhất ở hội trường này.
“Người bảo hộ của nhà họ Cổ, Diệp Lăng Thiên, đến khiêu chiến võ đài!”.