Gương mặt của ông ta dần trở nên rõ ràng, lúc nhìn thấy bộ dạng thật sự của ông ta, thần tử Hoàng Tuyền không có phản ứng gì quá khích, trong khi ánh mắt Diệp Thiên lại khẽ giật.
“Cái gì?”
Nguyên Thần trước mặt đã là một người trung niên, cặp sừng nhọn, khuôn mặt sắc như dao, dáng vẻ uy nghiêm.
Điều khiến Diệp Thiên ngạc nhiên chính là anh đã từng nhìn thấy khuôn mặt này trong cơn ác mộng trước kia, trong những năm anh yếu đuối nhất, khuôn mặt này vô số lần xuất hiện trong giấc ngủ của anh, đánh thức anh dậy, khiến anh nhớ lại cái đêm mình bị tước võ công rồi bị trục xuất khỏi nhà họ Diệp trong cơn giông bão đó.
Khuôn mặt này không ai khác chính là bố đẻ của anh, Diệp Vân Long.
“Sao lại thế?”
Vẻ mặt Diệp Thiên liên tục thay đổi, chỉ cảm thấy khó tin.
Đầu tiên là người cha mà anh kính trọng – Diệp Kình Thương, là một tia phân thần mà thần tử Hoàng Tuyền biến thành, giống hệt thần tử Hoàng Tuyền, lúc này Nguyên Thần lại xuất hiện trong hình dạng của Diệp Vân Long – bố đẻ của anh, anh không thể hình dung được cảm xúc trong lòng mình.
Nguyên Thần nhìn thấy vẻ mặt khác thường của Diệp Thiên cũng chỉ mỉm cười, nụ cười cực kỳ xa lạ.
“Hỗn Độn, nhìn dáng vẻ của cậu hình như rất khó chấp nhận à?”
“Cậu đừng ngạc nhiên, tôi không phải bố đẻ Diệp Vân Long của cậu, tôi chỉ biến thành ông ấy dựa trên nỗi sợ hãi sâu sắc nhất của cậu thôi”.
“Mặc dù chuyện đã xảy ra đã nhiều năm, cậu cũng thư thái hơn, nhưng năm đó bị bố ruột của mình lấy đi võ mạch, phế bỏ võ công, bỏ rơi cậu ở nơi hoang vu, đây vẫn luôn là nỗi đau trong lòng cậu nhỉ?”
Sau đó ông ta bật cười: “Điều tôi muốn là cậu xé mở một vết nứt lớn hơn trên vết sẹo đó, để cậu mãi mãi bị bao phủ trong nỗi ám ảnh của tuổi thơ”.
“Người có mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ có nỗi sợ, cậu cũng không ngoại lệ”.
“Vì các cậu đều là người, còn tôi là Nguyên Thần không gì là không thể”.
Vừa dứt lời, ông ta lập tức đánh một đòn, lần này thì đánh về phía Diệp Thiên.
“Hửm?”
Lúc này tâm trạng Diệp Thiên lên xuống thất thường, ngay lúc Nguyên Thần tung ra đòn tấn công, mặc dù anh đã lập tức hoàn hồn lại nhưng trong trận đấu đỉnh cao này, chỉ một chút lơ là, Diệp Thiên không có thời gian để kịp phản ứng. Đòn tấn công của Nguyên Thần xuyên qua khoảng không đánh vào ngực anh.
“Phụt!”
Một dòng máu lập tức phun vào hư không, cả người Diệp Thiên bị đẩy lùi, không gian tối tăm lần lượt vỡ thành từng mảnh, tạo ra từng vết nứt không gian.
Trên ngực anh cũng đã xuất hiện các vết nứt, Vạn Cổ Hỗn Độn Thể được tu luyện hoàn hảo cũng cũng phát ra một tiếng thét bi thương chưa từng có theo linh lực hỗn độn trên đó.
Uy lực đòn tấn công của Nguyên Thần cực kỳ mạnh, không chỉ tấn công Diệp Thiên bị thương mà còn phá được Vạn Cổ Hỗn Độn Thể?
Nhìn thấy cảnh tượng này, thần tử Hoàng Tuyền vô cùng sợ hãi, sau đó tia sáng bốn màu lưu chuyển trên người khiến bốn đạo thể hoang cổ trừ Vạn Cổ Hỗn Độn Thể đều mở ra toàn bộ, sức mạnh thân xác và ngũ khí triều nguyên hợp lại làm cho uy lực của bản thân được lên đỉnh cao.
Không gian tối tăm xung quanh bị phân mảnh, sau đó tổ chức lại rồi lại sụp đổ, tạo thành một vòng tròn xoắn quanh thần tử Hoàng Tuyền, đó là một vòng hấp dẫn kỳ lạ do một lực cực kỳ mạnh gây ra.
Chỉ một bước nhỏ đã có thể khiến một Chủ Tế mười phương bị nghiền ép thành từng mảnh.
Mà Nguyên Thần chỉ mỉm cười một cách khinh thường, trong mắt chẳng có lấy tia dao động nào, chỉ bình tĩnh giơ tay lên tung ra nắm đấm.
“Gì cơ?”
Đồng tử thần tử Hoàng Tuyền bỗng co rút, trong ánh mắt kinh hãi, ông ta còn chưa kịp mở phòng ngự thì một nắm đấm đã đánh vào mặt ông ta.
Vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, thần tử Hoàng Tuyền ngã ra sau, đồng thời vung mạnh cánh tay lên nghênh đón đòn tấn công đó.
“Rắc!”
Thanh âm giòn vang vang lên, thần tử Hoàng Tuyền rên rỉ, cả người văng ra xa.
Cánh tay phải của ông ta cong ra ngoài một cách quái dị, cộng thêm bốn đạo thể hoang cổ, tay của ông ta đã bị đòn tấn công của Nguyên Thần đánh gãy.
Đáng sợ đến mức nào mới như thế?
Đây là sức mạnh thật sự!
Đây mới là thực lực của Nguyên Thần.