“Bùm”
Nghiên đài cỡ bàn tay từ mắt Diệp Thiên phóng ra, lơ lửng trước mặt, phát ra sóng kỳ dị khiến cả không gian trở nên méo mó.
Khoảng cách giữa cậu và thần niệm của Tiêu Thiên Thần cách xa nhau. Tiêu Thiên Thần đồng thời cũng khởi động hoa chỉ cảnh, khoảng cách dần được thu hẹp. Thần niệm của ông ta vẫn mạnh hơn của Lâm Chính. Vì vậy cậu phải sử dụng Càn Khôn Luyện Thần Ký.
Càn Khôn Luyện Thần Ký có thể tu luyện thần niệm và gia tăng sức mạnh của thần niệm. Lấy nó ra đọ lại với Tiêu Thiên Thần là phù hợp nhất.
Hôi Bạch Chi Dạ trong tay Tiêu Thiên Thần và hoa chỉ cảnh trên đầu ông ta khẽ biến hóa.
“Tỏa Thiên Nghiên sao?”
Ông ta dao động ánh mắt: “Tôi nhớ không nhầm thì đây là bảo vật của thần điện Thái Dương, là của một tên họ An. Thật không ngờ giờ nó lại nằm trong tay cậu”.
“Thế nhưng cậu tưởng rằng, lấy thứ này ra thì có thể thay đổi được tình thế giữa chúng ta sao?”
“Thứ này chỉ có thể tạo ra một không gian độc lập và nhốt tu vi của kẻ yếu vào đó mà thôi. Nó có tác dụng gì chứ”.
Diệp Thiên nghe thấy vậy bèn cười lạnh lùng: “Không có tác dụng sao?”
“An Hà Đạo không biết cách dùng của thứ này thì cũng thôi nên đương nhiên là lãng phí một món bảo bối rồi”
Dứt lời đôi mắt cậu ánh lên vẻ lấp lánh, sức mạnh của thần niệm tạo thành những đường mảnh nhập vào trong Càn Không Luyện Thần Ký khiến cho thần niệm dao động và cuộn lên trong không gian
“Hả?”
Sức mạnh thần niệm lúc này của Tiêu Thiên Thần đã đạt tới nhập đạo trung kỳ đỉnh phong, sắp sửa bước vào nhập đạo hậu kỳ. Cảm nhận được điều đó, lúc sức mạnh thần niệm của Diệp Thiên liên kết với Càn Không Thần Ký thì ông ta bỗng thấy có nguy hiểm.
“Sao có thể?”
Ông ta giật mình và đạp chân chém kiếm về phía trước không chút do dự.
Hôi Bạch Chi Dạ phóng ra ánh sáng, chém không gian thành hai phần và tấn công về phía Càn Không Luyện Thần Ký màu tím.
Dứt lời, dưới sự gia trì của hoa chỉ cảnh sức mạnh thần niệm của ông ta đạt tới mức trước giờ chưa từng có. Ông ta không cho rằng mình sẽ thua Diệp Thiên.
Đối diện với đường kiếm đó, kiếm quang màu trắng của Diệp Thiên đột nhiên biến mất. Kiếm Thánh Hồng đã bị đánh bại lần này.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Cổ Khê Nhược ở bên cạnh co đồng tử. Bộ dạng của Diệp Thiên không giống như đang muốn đối đầu với Tiêu Thiên Thần mà giống như là đang muốn từ bỏ.
Tiêu Thiên Thần chém kiếm quang xuống, đối đầu trực diện với Càn Khôn Luyện Thàn Ấn. Thế nhưng đối đầu với nguồn áp lực tấn công đó thì Càn Không Luyện Thần Ấn vẫn không hề hấn gì.
Ngược lại thanh kiếm của đối phương bị búng bật lại, đường chém chệch nhịp, xuất hiện những rãnh rài hàng nghìn mét.
“Hả”
Tiêu Thiên Thần khẽ đanh mắt, Càn Khôn Luyện Thần Ký tỏa ra một lớp màng quang màu vàng chặn đường kiếm thần niệm của ông ta.
“Sức mạnh pháp tắc sao?”
Nhớ lại cảm giác khi nãy Tiêu Thiên Thần chau mày. Sức mạnh pháp tắc chính là sức mạnh mà tu sĩ sở hứu Thánh Nhân Kỳ mới có được
Nếu như không tiếp cận được đại đạo của vũ trụ mà gặp sức mạnh pháp tắc thì dù có tấn công thế nào cũng bị đánh bật ra, không thể tạo ra bất kỳ tổn thương nào cho đối phương.
“Tiếp đi”.
Thế nhưng ông ta không tin trong hệ Ngân Hà bé nhỏ này lại có một báu vật sở hữu sức mạnh pháp tắc như vậy Ông ta đanh mặt, chân lực dấy lên từ bàn tay còn lại và rót vào Hôi Bạch Chi Dạ.
Thiên Thần Tông mặc dù truyền tu thần niệm nhưng chân lực của Tiêu Thiên Thần cũng rất mạnh. Dù không thể bằng sức mạnh của thần niệm nhưng khi hai loại hỗ trợ cho nhau thì vẫn tạo ra được khí tức có sức công phá cả đất trời.
Trên Bạch Hôi Chi Dạ, giữa hai màu xám trắng có thêm một màu xan nhạt. Chân lực và thần niệm hỗ trợ nhau,phát ra đường kiếm quang ba màu xám trắng xanh.
“Thiên địa nhất nhiệm, làm kiếm cho ta”.
“Chém”.
Tiêu Thiên Thần cầm kiếm bằng hai tay giơ qua đầu.
“Rẹt”
Sức mạnh thần niệm và chân lực đáng sọ tỏa rộng. Kiếm khí hùng hậu bổ cả không gian, trời đất lúc này đều bị ba màu xám, trắng, xanh bao phủ.
Kiếm quang xé không gian giống như chân lực hỗn độn được hình thành, tạo ra những vết cắt. Kiếm ý, kiếm thế, kiếm khí ba tứ tụ hợp với uy lực khủng khiếp.
Cả sao Thiên Thần đều chấn động vì đường kiếm. Không gian rung lên. Đường kiếm vẫn chưa đáp xuống mà cả Cửu Thiên Minh Nguyệt Lầu đã không thể chịu thêm được nữa rồi.
Mặt đất tạo thành những rãnh dài giống như có một người khổng lồ đang múa kiếm.
Cổ Khê Nhược đã không thể chịu đựng thêm được nữa bèn lùi ra xa. Cô ta có thể cảm nhận được nếu như bản thân cô ta bị cuốn vào kiếm thế đó, với tu vi của cô ta thì chắc chắn sẽ bị nghiền nát.
Đây chính là sự kết hợp giữa thần niệm và chân lực của tu sĩ hóa thần dồn toàn bộ sức mạnh.
Đường kiếm như khóa chặt Diệp Thiên. Cậu càng lùi về sau thì kiếm thế càng mạnh hơn.
Vì vậy lựa chọn tốt nhất của Diệp Thiên đó là đối đầu trực diện.
Cậu trông vẫn vô cùng điềm nhiên, tay chắp sau lưng để mặc cho đường kiếm giáng xuống.
“Vụt”
Kiếm quang chém xuống Càn Khôn Luyện Thần Ấn, Càn Khôn Luyện Thần Ấn phát ra ánh sáng màu tím và bị nhạt dần bởi ánh sáng kiếm quang của đối phương.
Sau đó, ba màu xám, trắng, xanh do kiếm quang của đối phương tạo ra đột nhiên bị một luồng sức mạnh kỳ lạ đánh bật ra.
Cả mặt đất nổ tung, kiếm khí chém sâu cả vào lòng đất giống như cắt đôi cả sao Thiên Thần.
Ngược lại Diệp Thiên vẫn đứng đó, Càn Khôn Luyện Thần Ký phát ra ánh sáng màu tím chói mắt như không gì có thể ngăn cản được.
Lúc này, Tiêu Thiên Thần đã phải tái mặt.
Ông ta có thể khẳng định lớp màng sáng màu vang kia có cả sức mạnh của pháp tắc thì mới có thể đẩy được đường kiếm của ông ta một cách hoàn hảo như thế.
Tiêu Thiên Thần hai mắt tối lại. Phải là một tu sĩ thánh nhân kỳ thì mới có thể phá vỡ được sức mạnh của ông ta. Vậy mà cậu mới chỉ là nhất phẩm hóa thần đã có thể làm được rồi.
Có Càn Khôn Luyện Thần Ấn gia hộ thì những người bên dưới thánh nhân kỳ lại không làm gì được cậu sao?”