Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Sao có thể chứ?".

Nhìn Thái Cực Đồ âm dương nổi lên phía sau Diệp Thiên, tiếp dẫn vô số năng lượng vũ trụ tới, Độc Cô Cảnh Viêm và Cơ Xương Hạo không khỏi kêu lên thất thanh.

Mọi người đều biết mỗi tu sĩ chỉ có một dị tượng thiên địa, cho dù là những người kế thừa thần cách như bọn họ cũng không ngoại lệ.

Nhưng bây giờ, Diệp Thiên không những kêu gọi được Thái Cổ Đan Thần, mà còn tế ra một bức Thái Cực Đồ âm dương, đồng nghĩa với việc cậu mở tới hai dị tượng thiên địa cùng một lúc. Trong nhận thức của bọn họ thì đây là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra.

Giờ phút này, ba người Lạc Tông Diễm ở phía xa cũng tỏ vẻ kinh hãi, những gì Diệp Thiên thể hiện lúc này đã vượt quá nhận thức của bọn họ về sức mạnh.

"Lẽ nào là do chân lực hỗn độn?".

Độc Cô Cảnh Viêm biến sắc, lông mày ngày càng nhíu chặt hơn.

Năm loại sức mạnh cao nhất trong vũ trụ tương sinh tương khắc, mang những thuộc tính khác nhau, thế nên biểu hiện của chúng cũng khác nhau, loại nào cũng có ưu nhược điểm riêng.

Chỉ có chân lực hỗn độn là ngoại lệ.

Bởi vì chân lực hỗn độn bao la vạn tượng, về lý thuyết, chỉ cần tu vi đủ mạnh thì có thể hấp thu vạn vật. Cho dù là bốn sức mạnh cao nhất còn lại, thì chân lực hỗn độn cũng có thể luyện hóa chúng, cộng sinh với chúng. Đây cũng là nguyên nhân lúc trước Cổ Cận Hồn có thể một mình áp chế bốn thần tử vũ trụ còn lại.

"Khốn kiếp!".

Đồng tử của Cơ Xương Hạo co lại, sắc mặt nghiêm túc, nhờ hai dị tượng thiên địa gia trì và sức mạnh tăng vọt, sức mạnh khí tức Diệp Thiên thể hiện lúc này đã khiến ông ta cảm thấy sợ hãi, chỉ muốn quay đầu bỏ chạy.

"Phù!".

Giữa hư không, Diệp Thiên thở hắt ra một hơi, hình dạng Trái Đất do hai đồng tử hóa thành dần biến mất, hóa thành hai màu đen trắng.

Sau đó, cậu giơ bàn tay lên, đánh một chưởng về phía Cơ Xương Hạo.

"Hỗn Độn Tù Lao!".

"Ầm!".

Chưởng này giáng xuống, không gian vũ trụ cách mấy năm ánh sáng sụp đổ theo, vô số ngôi sao bị tiêu diệt, hóa thành hỗn độn. Còn cơ thể của Cơ Xương Hạo lập tức bị ép vào không gian hỗn độn vô tận, dần vặn vẹo biến dạng.

"Muốn giết tôi đâu có đơn giản như vậy!".

Cảm nhận được áp lực xung quanh dồn lên người, Cơ Xương Hạo khẽ gầm một tiếng, giống như rồng ngâm, hổ gầm, phượng kêu. Giờ phút này, dị tượng thiên địa phía sau ông ta là vạn thú cũng đồng loạt ngẩng đầu kêu lên, hội tụ thành sóng âm thú triều đáng sợ, lan ra xung quanh, đối chọi với không gian hỗn độn đang méo mó.

Vạn Thú Âm Triều!

"Bịch bịch!".

Sóng âm vô hình va chạm với hỗn độn méo mó, hai bên chỉ giằng co mười mấy giây, rồi hỗn độn tiếp tục lấn tới, dần đẩy lui sóng âm vô hình. Triệu con dị thú cũng cảm nhận được áp lực khủng khiếp, đều kêu lên ai oán.

Bản thân Cơ Xương Hạo cũng cảm thấy mỗi khúc xương, mỗi lỗ chân lông, mỗi tế bào trên người đều đang bị chèn ép. Cơ thể ông ta bị không gian hỗn độn vặn vẹo ép đến mức rỉ ra máu, chỉ trong chốc lát đã biến thành huyết nhân.

Cuối cùng ông ta cũng không duy trì được bản thể con người nữa, hóa thành bản thể do rất nhiều linh thú tạo thành. Sức mạnh thân xác mạnh mẽ của Mãng Hoang Long Thần Thể của ông ta bùng phát, đánh bạt không gian hỗn độn xung quanh đang ép tới.

"Tốn công vô ích thôi!".

Sắc mặt Diệp Thiên lạnh tanh, bàn tay lại ép mạnh xuống.

"Rắc!".

Không gian hỗn độn vốn đang bị ép lùi lại tiếp tục tràn tới, da thịt của Cơ Xương Hạo nứt toác ra, cho dù là vảy lân cứng rắn cũng bị không gian hỗn độn xé toạc như một tờ giấy mỏng.

"Gào!".

Cơ Xương Hạo đã không thể nói được tiếng người, chỉ phát ra những tiếng thú gầm đinh tai nhức óc, muốn thoát khỏi sự trói buộc của không gian hỗn độn. Nhưng dù nó giãy giụa thế nào vẫn vô ích, không gian hỗn độn vẫn càng ngày càng ép chặt.

"Vèo!".

Đúng lúc này, một luồng khí kình hàn băng hóa thành bàn tay khổng lồ từ bên cạnh đánh về phía không gian hỗn độn.

"Ầm!".

Không gian hỗn độn vốn đang bao phủ xung quanh lập tức xuất hiện một lỗ hổng mười mấy trượng. Cơ Xương Hạo thấy thế thì không dám chậm trễ, vội vàng hóa thành hình người, lao ra ngoài từ lỗ hổng, miễn cưỡng thoát khỏi Hỗn Độn Tù Lao.

"Hử?".

Diệp Thiên chân đạp Thái Cực Đồ âm dương, Thái Cổ Đan Thần áp trận phía sau, liếc mắt nhìn sang, thấy người ra tay chính là Độc Cô Cảnh Viêm.

Độc Cô Cảnh Viêm sắc mặt âm trầm, ông ta đã dùng toàn lực cho kích vừa rồi, nhưng chỉ tạo được một lỗ hổng trên Hỗn Độn Tù Lao, đủ để thấy bây giờ không thể dễ dàng lấy mạng Diệp Thiên như vừa rồi nữa.

Thậm chí từ góc độ nào đó, Diệp Thiên hiện giờ còn có sức chiến đấu hơn ông ta một bậc.

"Hai vị cảnh giới chưởng khống, hôm nay đừng ai mong thoát khỏi tay tôi".

Ánh mắt Diệp Thiên không chút cảm xúc, giơ bàn tay lên, khẽ ấn vào hư không.

"Hỗn Độn Thần Vực, mở!".

Trong chớp mắt, Hỗn Độn Thần Vực lại hiện, bao trùm lấy Độc Cô Cảnh Viêm và Cơ Xương Hạo.

"Ngu xuẩn!".

Cơ Xương Hạo thấy thế liền cười khẩy.

"Tôi đã nói rồi, Hỗn Độn Thần Vực không thể nhốt được chúng tôi, tôi có thể xuyên qua bất cứ không gian nào!".

Dứt lời, ông ta đang định mở dị năng của mình, dẫn theo Độc Cô Cảnh Viêm rời khỏi Hỗn Độn Thần Vực, thì một bóng dáng bất ngờ vượt qua khoảng cách mấy trăm nghìn kilomet, xuất hiện trước mặt bọn họ.

Là Diệp Thiên!

"Cậu..."

Cơ Xương Hạo kinh hãi biến sắc, vô thức định lùi lại, nhưng Diệp Thiên đã ra tay nhanh hơn, bàn tay thon dài trắng nõn ấn lên vai ông ta như gông cùm xiềng xích.

"Bây giờ ông còn có thể thi triển xuyên qua không gian sao?".

Ánh mắt Diệp Thiên lạnh tanh, nhìn chằm chằm Cơ Xương Hạo như ánh mắt của thần chết.

"Diệp Lăng Thiên, đỡ một kiếm đi!".

Giọng nói của Độc Cô Cảnh Viêm vang lên ở bên cạnh, ông ta khẽ gầm một tiếng, hàn khí Hoàng Tuyền rợp trời hóa thành một thanh trường kiếm bằng băng, đâm về phía Diệp Thiên.

Mũi kiếm đâm ra, để lại một vệt khí hàn băng rất dài, mang theo sức mạnh xuyên thấu cực mạnh, đâm vào tim Diệp Thiên.

Lần này, Diệp Thiên không hề tránh né, cũng không hề phòng ngự, mặc cho mũi kiếm đâm tới.

"Phập!".

Vết khí hàn băng cuồng bạo ngang ngược, hóa thành kiếm khí hàn băng, đâm vào tim Diệp Thiên. Nhưng kiếm khí này mới tiếp xúc với lồng ngực của Diệp Thiên đã nổ tung thành những mảnh vụn.

"Cái gì?".

Độc Cô Cảnh Viêm run rẩy trong lòng, không thể phá vỡ phòng ngự bằng thân xác của Diệp Thiên?

Diệp Thiên không thèm quan tâm đến vẻ mặt của ông ta, chỉ vung một nắm đấm lên, gầm khẽ.

"Cút!".

Cậu vung nắm đấm ra, Thái Cực Đồ âm dương dưới chân vận chuyển điên cuồng, Thái Cổ Đan Thần ở phía sau cũng vung ra một cú đấm theo động tác của cậu.

Tinh Thần Chi Quyền!

Ba luồng sức mạnh xếp chồng lên, trong chớp mắt, vô số không gian trong Hỗn Độn Thần Vực sụp đổ, hóa thành chưởng ấn khổng lồ đánh về phía Độc Cô Cảnh Viêm.

Độc Cô Cảnh Viêm biến sắc, hàn khí Hoàng Tuyền hóa thành hóa thành một chiếc thuẫn hàn băng như thực thể, chống lại Tinh Thần Chi Quyền của Diệp Thiên.

Nhưng thuẫn hàn băng quanh người ông ta cũng vỡ vụn, còn ông ta thì bị dư kình của cú đấm này đánh cho bay xa triệu dặm, hóa thành một ngôi sao băng ở tít chân trời.

Không còn sự quấy rối của Độc Cô Cảnh Viêm, Diệp Thiên liền quay sang nhìn Cơ Xương Hạo.

"Ông từng nói Vạn Cổ Hỗn Độn Thể của tôi chưa đạt tới viên mãn, ông nói đúng".

"Bởi vì tôi còn thiếu một thứ cực kỳ quan trọng, đó chính là tinh nguyên thú tổ của Thủy Tổ Vạn Thú là ông!".

Dứt lời, cậu chìa tay ra, thọc thẳng vào lưng Cơ Xương Hạo, xé mạnh chỗ sống lưng.

Một tủy sống thú tổ mang theo cả tơ máu bị Diệp Thiên giật ra.

Trái Đất có Na Tra rút gân rồng, còn Diệp Thiên tay không rút thú tổ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK