Chương 2247
“Anh không chết, nhất định không chết!”
“Trước giờ anh luôn nói lời giữ lời. Năm xưa khi còn là đứa trẻ anh cũng vậy, mười năm qua đi anh vẫn vậy. Anh vẫn xuất hiện trước mặt em!”
“Giờ đây anh làm chủ thiên hạ, được người khác gọi là đệ nhất thiên hạ thì người muốn giết anh sao có thể đạt được mục đích dễ dàng như vậy chứ?”
Nghĩ vậy, Hoa Lộng Ảnh dần lấy lại vẻ bình tĩnh.
“Anh Thiên, em tin là anh vẫn chưa chết. Anh yên tâm, dù có tiêu tốn bao nhiêu tiền tài vật chất thì em cũng xem tìm mọi ngóc ngách ở đây cho tới khi tìm được anh thì thôi!”
Cô đã tự đặt kế hoạch cho mình rồi siết tay định lái cano rời đi, đúng lúc này, có một luồng sáng từ trên trời giáng xuống.
Cô ngẩng đầu nhìn thì thấy luồng sáng hình như là màu vàng đang phát ra thứ ánh sáng giống như thiên sứ giáng trần.
Sau đó luồng sáng dần trở nên mạnh hơn, một cánh cửa mở ra giữa luồng sáng.
Trong nháy mắt, Hoa Lộng Ảnh bỗng đơ người, biểu cảm vô cùng kinh hãi.
“Đây…là Tiên Môn sao?”
Tiên Môn đã mở ra, cuộc chiến hoàng cấp bắt đầu!”
“Tiên Môn?”.
Trên biển lớn, Hoa Lộng Ảnh tỏ ra đầy ngạc nhiên, nhìn chằm chằm cánh cửa đang chậm rãi mở ra trên bầu trời.
Cô từng nghe Diệp Thiên nhắc tới chuyện về tiểu thế giới và Tiên Môn, nhưng lại chưa từng tưởng tượng tới đó là cảnh tượng như thế nào.
Giờ đây, cánh cửa trên không mở ra trước mặt cô, sừng sững nơi chân trời, giống như tiên nhân giáng trần, lại giống như thiên sứ bay xuống. Sự chấn động khi tận mắt nhìn thấy thật khó dùng lời để hình dung.
“Lẽ nào cuộc chiến hoàng cấp thật sự sắp bắt đầu rồi?”.
Nhớ lại Diệp Thiên từng nói với cô, khi Tiên Môn mở ra đồng nghĩa người của tiểu thế giới sẽ bước vào thế tục, đến lúc đó cuộc chiến hoàng cấp cuốn cả thế giới vào sẽ hoàn toàn khởi động.
“Soạt!”.
Một luồng sáng vàng chiếu thẳng từ trong cánh cửa ra ngoài, sau đó ánh sáng chói lọi lan tỏa từ mặt biển bên dưới ra xung quanh, hình thành một vòng cung tròn cực kì to lớn.
Khoảnh khắc đó, Hoa Lộng Ảnh cảm giác được một luồng linh khí mạnh mẽ tràn ra từ trong cánh cửa. Linh khí này dồi dào, tinh khiết hơn linh khí ở bất cứ nơi nào mà cô đã từng đi qua trong hai mươi năm cuộc đời.
“Đây chính là linh khí đến từ tiểu thế giới sao?”.
Hoa Lộng Ảnh lại chấn động trong lòng. Nhìn cánh cửa cao trăm trượng khổng lồ trên bầu trời, cô không khỏi suy nghĩ rốt cuộc thực lực phải đạt đến trình độ đáng sợ thế nào mới có thể dùng sức mạnh mở lối đi giữa hai không gian, để giới thế tục và tiểu thế giới kết nối với nhau, để người của tiểu thế giới có thể xuống thế tục.
Cô hầu như không cần hoài nghi, đó phải là sức mạnh vượt trên hoàng cấp. Cho dù là hoàng cấp đứng cao nhất thế giới hiện nay cũng còn thua kém rất nhiều. Ngay cả người mạnh như Diệp Thiên e rằng cũng còn cách cấp bậc đó rất xa.