Thế nào là người đứng đầu dải Ngân Hà?
Bất kể thế lực hay sức chiến đấu đều đứng hạng nhất!
Dương Diệt Sinh từng là một tồn tại như vậy!
Nhưng bây giờ ông ta biến mất khỏi đất trời, vị trí người đứng đầu dải Ngân Hà đã đổi chủ.
Diệp Thiên nhìn sao Dương Thần hoang tàn cùng với mảnh đất nát vụn chứa đầy thi thể hài cốt, khẽ lắc đầu.
Có lẽ đây chính là nhất tướng công thành vạn cốt khô. Dương Diệt Sinh vì thăng cấp hóa thần mà đi vào con đương sai lầm, từ đó chôn vùi biết bao sinh mạng.
Cuối cùng ông ta vẫn không được như ý nguyện, tất cả đều bị Diệp Thiên phá hủy.
“Phù!”.
Diệp Thiên khẽ nhắm mắt lại, cuối cùng cậu cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Không tính tới trận chiến với Hư Nhược Vô, trận chiến này có thể tính là trận chiến hung hiểm, gian nan nhất trong vô số chiến dịch cậu từng trải qua.
Dương Diệt Sinh thăng cấp lên hóa thần, có thể điều khiển sức mạnh vũ trụ, dung hòa linh lực đất trời, cộng thêm chân lực mạnh mẽ không gì sánh được, há chỉ đơn giản là 1+1+1=3?
Nếu Dương Diệt Sinh dùng năng lực chân chính, bước vào hóa thần thực thụ, không đi đường tắt thì cho dù Diệp Thiên có đột phá đến nguyên anh cũng không thể đánh bại ông ta.
Chỉ tiếc ngay từ khoảnh khắc Dương Diệt Sinh lựa chọn dùng Ngũ Linh Huyết Châu thì đã định sẵn kết cục bại vong.
Thắng làm vua, thua làm giặc, chung quy lịch sử cũng là do người thắng viết nên. Nếu hôm nay người thất bại là Diệp Thiên, trong lịch sử dải Ngân Hà sau này cậu sẽ là kẻ ác, còn Dương Diệt Sinh sẽ trở thành vị thánh trừ gian diệt ác.
Bây giờ mọi chuyện đã chấm dứt.
Bất kể là ân oán của thần điện Thái Dương và Hiên Viên Điện, hay những chuyện mà thần điện Thái Dương đã làm với Trái Đất, đều bị Diệp Thiên dùng một kiếm chặt đứt ngay hôm nay.
Một lúc sau, Diệp Thiên quay đầu nhìn sang Mai Nhược Lãnh.
Mai Nhược Lãnh cũng nhìn lại, đối diện nhau mà nhất thời lặng im, không ai mở lời.
Mai Nhược Lãnh nhìn gương mặt tuấn tú kiên định của Diệp Thiên, trong lòng ngổn ngang cảm xúc.
Chính người đàn ông này đã cứu cô ta từ vực sâu trở về trong hai lần tuyệt vọng.
Lần đầu là ở Tinh Ngân Chi Nhãn, lần thứ hai là lúc này.
Diệp Thiên bước tới trước, không gian khẽ dao động, chớp mắt cậu đã vượt qua khoảng cách mấy nghìn mét, đứng trước mặt Mai Nhược Lãnh.
Dịch chuyển không gian!
Lúc trước ở Trái Đất, Diệp Thiên cũng đã nắm được dịch chuyển không gian, nhưng chỉ có thể tự do dịch chuyển trong phạm vi một nghìn mét mà thôi. Bây giờ, trong phạm vi gần mười nghìn mét, cậu đều có thể một bước đến nơi!
Nếu cậu thăng cấp lên hóa thần, sử dụng dịch chuyển không gian thì sẽ là một quang cảnh khác.
“Sau này cô định thế nào?”.
Diệp Thiên nhìn Mai Nhược Lãnh, cuối cùng cũng lên tiếng.
Đối với Mai Nhược Lãnh mà nói, cậu từ cảm kích đến chán ghét, lại từ chán ghét đến thương hại.
Cuộc đời người con gái này quá thăng trầm, từng là người đứng đầu bảng thiên kiêu dải Ngân Hà, ân sư bị giết, sau đó bị chưởng giáo mình coi là mục tiêu và thần tượng xem như con cờ, ép buộc rút tinh huyết.
Chuyện này làm suy sụp tinh thần một con người nhiều đến thế nào, cậu hoàn toàn có thể tưởng tượng!
Mai Nhược Lãnh có thể kiên trì đến lúc này xem như tâm trí vô cùng kiên cường, đổi lại là người khác e là đã suy sụp từ lâu.
Bây giờ sư phụ đã chết, tông môn bị hủy, tất cả sư huynh đệ lẫn các trưởng lão đều bị luyện hóa thành thi thể da bọc xương. Thiên tài đứng đầu bảng thiên kiêu dải Ngân Hà này nên đi đâu về đâu?
“Có phải sư phụ tôi đã không còn nữa?”.
Mai Nhược Lãnh hít sâu một hơi, hỏi ra câu mà cô ta muốn biết nhất. Cho dù cô ta đã đoán được đáp án, nhưng vẫn muốn nghe từ chính miệng Diệp Thiên.
“Phải!”.
Diệp Thiên không do dự lập tức gật đầu: “Tôi đã chôn cất ông ấy ở hồ Long Sâm trên sao Ly”.
Nghe được đáp án, vai Mai Nhược Lãnh run run, trong mắt đã dâng lên hơi nước, nhưng cuối cùng cô ta vẫn kìm chế được, không để mình rơi nước mắt.
“Tôi biết rồi!”, giọng cô ta khàn khàn.
“Tôi sẽ đến hồ Long Sâm thủ hiếu sư phụ một tháng, một tháng sau, tôi sẽ tiếp tục đi con đường của mình”.
Cô ta không còn tinh huyết nhân hoàng, tu vi sụt giảm, bây giờ chỉ còn là tu vi kim đan nhất phẩm. Nhưng dường như cô ta không hề cảm thấy khốn đốn và bàng hoàng với con đường phía trước, giống như đã nhìn thấu mọi thứ trên thế gian, ánh sáng trong mắt đều đã vụt tắt.
Mai Nhược Lãnh càng biểu hiện như vậy, Diệp Thiên càng cảm thấy lo lắng. Nhưng đây là con đường Mai Nhược Lãnh lựa chọn, đương nhiên cậu sẽ không can thiệp.
“Bất kể sau này cô làm gì, muốn đi con đường nào cũng hãy nhớ kỹ, vào thời khắc cuối cùng trong sinh mệnh, sư phụ cô vẫn còn cầu xin tôi nhất định phải cứu cô!”.
“Trong lòng ông ấy, cô là người thân duy nhất của ông ấy!”.
“Đường càng khó đi, cô càng phải tiếp tục đi. Nếu cô không chịu nổi những cú sốc này mà làm chuyện ngu ngốc, cô có lỗi với bản thân, cũng có lỗi với Dương U Minh ở dưới cửu tuyền!”.
Nói xong, cậu vung tay, kéo lên một sợi tơ mảnh màu trắng trong phế tích của thần điện Thái Dương. Sợi tơ đó chậm rãi bay lên không trung, dần dần chia ra làm hai sợi, tách sang hai bên, hình thành một con đường hình tròn đủ cho hai người đi qua.
Đây chính là con đường không gian dẫn đến sao Ly. Con đường không gian vốn là nối các điểm không gian lại với nhau, cho dù thần điện Thái Dương sụp đổ, nó vẫn không bị hủy hoại, chỉ cần kích hoạt lại lần nữa là có thể mở cánh cửa con đường ra lại.
“Đi thôi!”.
Diệp Thiên gật đầu với Mai Nhược Lãnh. Mai Nhược Lãnh lập tức hiểu ý, đi cùng Diệp Thiên vào trong con đường không gian…
Ba ngày sau khi Diệp Thiên giết chết Dương Diệt Sinh và rời khỏi sao Dương Thần, một nhóm nam nữ mặc trang phục áo trắng quần đen giống nhau đột nhiên xuất hiện ở sao Dương Thần.
Bọn họ có tổng cộng năm nam một nữ. Trong đó người nữ nhỏ tuổi nhất, xinh đẹp như hoa. Trên trán cô ta có hình một vầng trăng sáng, tỏa ra dao động kỳ lạ.
Giữa mi mày năm người nam còn lại đều có một hình xăm huyền ảo. Năm hình xăm này dường như ngầm tuân theo quy luật nào đó của đất trời, thành một chỉnh thể. Nhưng bây giờ, năm hình xăm chia ra cho năm người, rõ ràng năm người này am hiểu thuật liên thủ hợp kích.
Trong sáu người rõ ràng là người nữ dẫn đầu, cô ta nhìn lướt qua đống phế tích của thần điện Thái Dương và đống hài cốt chất chồng như núi, trên mặt hiện lên nụ cười lạnh lùng.
“Quả không sai, mọi thứ đều là do Dương Diệt Sinh làm!”.
“Nghe đồn thần điện Thái Dương có một loại thuật pháp Ngũ Linh Huyết Châu, có thể sưu tập năm loại sức mạnh huyết mạch, kết hợp với tinh huyết nhân hoàng sẽ có được sức mạnh xưa nay chưa từng có”.
“Có lẽ Dương Diệt Sinh muốn dùng pháp môn này để đột phá từ thần anh cửu biến lên hóa thần”.
Nghe người nữ nói, người nam lớn tuổi nhất trầm giọng: “Hóa ra là vậy!”.
“Cho nên, Lang tộc vũ trụ, Huyết tộc vũ trụ, Thú Thần Giáo và tộc Đông Minh đã biến mất trước đây, cộng thêm hàng vạn nhân tộc của thần điện Thái Dương đều bị Dương Diệt Sinh và An Hà Đạo giết chết”.
“Nói vậy là ông ta thành công rồi?”.
Người nữ không trả lời ngay, cô ta bước tới trước một bước, chạm tay lên mặt đất. Sau đó, ánh sáng thần bùng lên từ hai mắt cô ta, làn sóng thần niệm mạnh mẽ từ chân trời phủ xuống, chu vi hàng vạn mét đều bị bao trùm trong đó.
Một hình ảnh xuất hiện trong đầu cô ta, đó là Dương Diệt Sinh, cơ thể ông ta đang dần dần tan rã!