Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sức mạnh tinh hoa của Long Phượng Bản Nguyên Đan cực lớn, Diệp Thiên cẩn thận dùng chân lực hỗn độn lấy từng chút sức mạnh tinh hoa ra sau đó kết tinh chúng lại.

Cậu mất hai ngày để lấy ra toàn bộ tinh hoa trong Long Phượng Bản Nguyên Đan, sau đó tạo ra được 10 giọt tinh hoa.

Ngày thứ ba giọt thứ 10 đã được hình thành. Mỗi giọt to cỡ ngón tay cái. Diệp Thiên dùng sức mạnh thần niệm phối hợp với chân lực hỗn độn đã luyện ra chúng. Những lôi nhỏ chưa tới một phần trăm, vẫn giữ được tới chín phần trăm sức mạnh tinh hoa của Long Phượng Bản Nguyên Đan.

Mười giọt tinh hoa này, mỗi giọt đều hàm chứa sức mạnh vô cùng tinh thuần, đủ để một người bình thường đạt tới kim đan thậm chí là tới kỳ nguyên anh. Vậy có thể thấy nó đáng sợ tới mức nào.

“Khong hổ danh là kết tinh sức mạnh của chân long chân phượng. Nếu như mình có thể hấp thụ được hết thì sức mạnh của mình sẽ tăng vọt”, Diệp Thiên lầm bầm.

Cậu có thể cảm nhận được khi mười giọt này hình thành thì linh lực phong long băng phượng trong người cậu hô hào như bị 10 giọt này hấp dẫn vậy.

Cậu truyền đi ý chí đối với thần thú của mình chứ không cho chúng sử dụng 10 giọt này ngay lập tức.

“Đợi chút nào, lần sau có cơ hội nhất đị sẽ để chúng mày được thăng cấp”

“Lần này kẻ địch của tao ngay trước mặt, phải nâng cao năng lực chiến đấu trước đã”.

Dứt lời, linh lực của phong long băng phượng lập tức trầm xuống. CHúng yên lặng nằm trong tứ chi của cậu.

Diệp khiên đanh mắt, siết lấy một giọt tinh hoa trong tay mình.

“Ầm”

Tiếng nổ nặng nề vang lên, một luồng sức mạnh bùng ra trong tay cậu tạo thành cờn mưa màu xanh vàng bao trùm lấy không gian.

Đây chính là sức mạnh tản ra su khi dịch tinh hoa bị vỡ. Diệp Thiên sử dụng thần niệm bao trùm lên tạo thành một bức bình phong ôm trọn lấy từng đốm sức mạnh.

Sau đó cậu siết giọt thứ hai, thứ ba...

Mười giọt tinh hoa đều nổ ra trong tay cậu. Trong phạm vi mười mét tạo thành một quả cầu lớn, nhìn từ xa giống như Diệp Thiên đang bị một cơn mưa ánh sáng bao phủ vậy.

“Sử dụng sức mạnh của chân long chân phượng”

Diệp Thiên hô lên và tiếp xúc tay ấn xuống đất.

“Bùm”

Ánh sáng màu xanh tím phóng ra từ cơ thể cậu. Trên đầu cậu xuất hiện một luồng khí cực lớn giống như một cái hố đen.

Cái hố điên cuồng hút toàn bộ những đốm sáng ở xung quanh. Sức mạnh thần niệm trỗi dậy, tạo thành một cơn lốc và tất cả đều bị Diệp Thiên hút hết.

Không ai biết lúc này chân lực hỗn độn của cậu đã có sự biến chất. Ánh sáng màu xanh dần nhạt đi và tiến hóa thành màu xanh thuần túy.

Xanh tím tượng trưng cho chân lực hỗn độn giai đoạn hai còn màu này tượng trưng cho chân lực giai đoạn ba trung kỳ.

Màu xanh tím dần biến thành màu xanh thuần. Trong quá trình này Diệp Thiên luôn ngồi thiền với hai mắt nhắm chặt và bất động. Duy chỉ có sức mạnh thần niệm là đang điều khiển mọi thứ. Cứ thế quá trình lại kéo dài thêm hai ngày cộng thêm việc Diệp Thiên luyện chế mười giọt dịch tinh hoa này nữa thì là bốn ngày tất cả.

Vào trưa ngày thứ tư, khi Tây Huyền và Thường Phong tới thì Diệp Thiên vẫn đang ngồi giữa bão tinh hoa.

“Đó là...”, hai người tối mặt nhìn những thứ bao trùm lấy Diệp Thiên mà chấn động.

Bọn họ có thể cảm nhận được không gian quanh Diệp Thiên đã bị khóa bởi thần niềm, trong đó hàm chứa một nguồn sức mạnh khác cực lớn, dù tu vi của họ đã đạt tới hóa thần thì họ cũng vẫn cảm thấy vô cùng áp lực.

Bọn họ không biết rốt cuộc Diệp Thiên đang làm gì nhưng biết lúc này không nên làm phiền Diệp Thiên. Hai người không tiến lên mà phân ra hai bên trái phải để tránh người khác tới làm phiền cậu.

Cứ thế nửa ngày nữa trôi qua. Khi mặt trời xuống núi, một âm thanh nặng nề vang lên, Diệp Thiên lúc này mới lên tiếng.

Tây Huyền và Thường Phong thấy cậu đứng dậy. Thần niệm được thu về, sức mạnh cuồn cuộn trên đầu cậu phóng vọt lên trời rồi đổ dồn vào người Diệp Thiên, bị cậu hút sạch sẽ

Cơ thể Diệp Thiên phát ra ánh sáng xanh tinh thuần. Sức mạnh khủng khiếp dao động. Các tòa nhà trong phạm vi gần đó đều rung lên, lấy Diệp Thiên làm trung tâm, mặt đất trong phạm vi hàn nghìn mét đều bị đè lõm xuống, xuất hiện một cái hố khổng lồ.

Diệp Thiên đạp không gian, đôi mắt đanh lại. Cái hố càng hõm sâu hơn. Cậu bay lên trời, chỉ có âm thanh xé gió vang lên.

“Hôm nay, mình đã vô địch trong thiên hà Xích Minh rồi”, nghe thấy tiếng hô vang lên, Thường Phong và Tây Huyền đều tái mặt.

Khi bọn họ còn đang bàng hoàng thì luồng sáng xanh đáp xuống ngay trước mặt họ. Đó chính là Diệp Thiên. Luồng sáng xanh quanh người Diệp Thiên biến mất, cậu nói: “Xin lỗi đã để quá hai ngày mất rồi”.

Tây Huyền và Thường Phong đều đồng loạt hô lớn: “Tứ phẩm nguyên anh sao?”

Hai người khó có thể tin được chỉ sau có năm ngày mà Diệp Thiên từ nhất phẩm nguyên anh đã đạt tới tứ phẩm nguyên anh.

Giữa các kỳ nguyên anh, mỗi cấp tăng lên đều vô cùng khó khăn, tăng một cấp thường mất cả trăm năm. Vậy mà có năm ngày Diệp Thiên đã tăng bốn cấp.

Diệp Thiên thấy vậy chỉ mỉm cười không trả lời. Nếu cậu không dùng kết tinh sức mạnh để nâng cao chân lực hỗn độn thì có khi cậu đã thăng cấp lên hóa thần luôn rồi. Thế nhưng nếu mà để Tây Huyền và Thường Long biết được thì họ sẽ nôn ra máu mất.

Hai người họ nhìn Diệp Thiên bằng ánh mắt kiêng dè. Theo lý mà nói Diệp Thiên mới đạt tứ phẩm nguyên anh thôi, còn kém xa bọn họ nhưng không biết tại sao mà cậu lai khiến họ có một cảm giác nguy hiểm đáng sợ.

Giống như một con hung thú đang đứng trước mặt họ và có thể vả vào họ bất cứ lúc nào vậy.

Diệp Thiên cười ung dung, nhìn ra xa.

“Đi thôi. GIờ là lúc tìm Vân Đỉnh Thiên Không tính sổ rồi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK