"Phịch!".
Trong từ đường tông tộc, tám vị trưởng lão của tộc họ Diệp gần như không phân trước sau, đầu gối đồng thời khuỵu xuống đất, khiến mặt sàn lát bằng đá xanh phỉ thủy kiên cố bị lún xuống thành hai cái hố.
Đại trưởng lão với tu vi độ kiếp thất phẩm coi như cầm cự được lâu nhất, nhưng đứng trước sức mạnh tộc văn của Diệp Kình Thương, thì sức mạnh tộc văn của ông ta vẫn là mối quan hệ chế ước cấp trên cấp dưới, dù ông ta không cam lòng đến đâu, thì cuối cùng vẫn phải cúi cái đầu cao ngạo của mình trước mặt Diệp Thiên.
Diệp Huyền đứng ngây ra như phỗng ở lối vào từ đường, vẻ mặt lúng túng không biết làm thế nào. Tám vị trưởng lão là tám trưởng bối anh ta kính nể nhất, có địa vị chí cao vô thượng trong tộc họ Diệp.
Nhưng bây giờ, cả tám người đều quỳ xuống trước mặt Diệp Thiên, cảnh tượng này đương nhiên khiến anh ta rất sốc.
Diệp Thiên chắp tay sau lưng đứng trong từ đường, lỗ mũi phát ra một tiếng hừ lạnh lùng, trong lòng cực kỳ bất mãn với hành vi chưa rõ chân tướng sự thật đã ra tay của tám vị trưởng lão.
Thảo nào lúc trước Hư Nhược Vô nhắc nhở cậu phải có tu vi thánh nhân hãy đến tộc họ Diệp ở Tinh Hà. Bây giờ xem ra, Hư Nhược Vô nói câu nào cũng trúng phóc, sau khi Diệp Kình Thương đi, những người chấp chưởng tộc họ Diệp này đời sau kém hơn đời trước, bảo thủ ngoan cố, gần như là hết thuốc chữa.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Diệp Thiên lại lướt qua tám vị trưởng lão, trầm giọng nói: "Chưa làm rõ thị phi trắng đen, vừa vào cửa đã định ra tay với tôi, đây chính là đức hạnh của người nắm quyền đương nhiệm ở tộc họ Diệp Tinh Hà sao?".
"Quả nhiên, sau khi bố biến mất, tộc họ Diệp toàn một lũ ngu xuẩn, thảo nào bao năm nay, tộc họ Diệp càng ngày càng sa sút, xếp bét trong lục đại tiên tộc".
"Nhớ năm đó, tộc họ Diệp ở Tinh Hà uy chấn vũ trụ, ai ngờ bây giờ rơi vào tay các anh lại ra nông nỗi này, đúng là hạ thấp uy danh của bố".
Diệp Thiên vừa dứt lời, tám trưởng lão đều đanh mặt lại.
"Bố?".
Đại trưởng lão nhìn về phía Diệp Thiên, sắc mặt âm u khó đoán: "Cậu... rốt cuộc đang nói cái gì vậy?".
Ánh mắt Diệp Thiên bình thản, lạnh lùng nói: "Muốn biết tất cả mọi chuyện thì tôi sẽ ẩn sức mạnh tộc văn đi, để các anh đứng lên nói chuyện đàng hoàng".
"Nếu vẫn còn giở trò với tôi như lúc nãy, thì tôi cũng không ngại để các anh quỳ mãi thế này".
"Tự chọn đi".
Lúc này, trong lòng tám vị trưởng lão lóe lên vô số suy nghĩ, bọn họ vốn tưởng Diệp Thiên chỉ là một kẻ cắp may mắn có được sức mạnh tộc văn của tộc họ Diệp, nhưng đám người Diệp Không Nhàn lại nhận nhầm tộc văn của Diệp Thiên thành của Diệp Kình Thương.
Nhưng bây giờ, sau khi tám người bọn họ đích thân trải nghiệm, cộng thêm uy thế như rồng như thần của Diệp Thiên hiện giờ, bọn họ đã hiểu ra tộc văn mà cậu sở hữu chắc chắn là thuộc về Diệp Kình Thương.
Người này có muôn vàn liên hệ với bố bọn họ là Diệp Kình Thương, lại thêm Diệp Thiên gọi Diệp Kình Thương là bố, sự hồ nghi trong lòng bọn họ đã biến mất quá nửa.
Đại trưởng lão hít sâu một hơi, trịnh trọng gật đầu, lúc này từ đường tông tộc mới trở nên yên tĩnh.
Diệp Thiên ngồi khoanh chân trên bồ đoàn, phía trước cậu là tám vị trưởng lão mới đứng dậy, tuy trong lòng bọn họ còn oán giận vì bị Diệp Thiên ép quỳ, nhưng để làm rõ đầu đuôi ngọn ngành, bọn họ vẫn cố gắng kiềm chế sự tức giận, yên lặng lắng nghe.
Diệp Thiên liền kể lại mối quan hệ giữa cậu và Diệp Kình Thương, và việc làm thế nào cậu đến được thế giới trung tâm Ngân Hà.
Tám vị trưởng lão nghe xong đều biến sắc.
Bát trưởng lão trước đó ra tay với Diệp Thiên nói với vẻ mặt khó tin: "Bố tôi chủ động nhường sức mạnh tộc văn của mình cho cậu sao?".
"Nói vậy thì cậu coi như là tộc đệ của chúng tôi rồi".
Diệp Huyền ở phía xa nghe được chuyện này cũng vô cùng kinh ngạc, nếu đúng là như vậy thì Diệp Thiên coi như bằng vai phải lứa với tám trưởng lão của tộc họ Diệp ở Tinh Hà, điều này khiến anh ta có cảm giác vô cùng hoang đường.
Chuyến đi đến Táng Tiên Đàm lần này không tìm được mộ phủ của Diệp Kình Thương, mà lại thêm một ông tổ bằng tuổi với anh ta?
"Các anh tính thế nào là chuyện của các anh, tôi chỉ muốn làm tốt chuyện bố đã giao cho tôi thôi".
Diệp Thiên không chút quan tâm đến câu hỏi của Bát trưởng lão.
Cậu nhìn tám người một lượt, rồi giơ bàn tay lên, một vầng sáng dâng lên từ lòng bàn tay cậu, sau đó chia làm hai, một lam một trắng, cứ thế lơ lửng phía trước Diệp Thiên.
Trong vầng sáng màu trắng ẩn hiện một bóng dáng mờ ảo đang ngồi xếp bằng luyện khí, tỏa ra ý vị đại đạo cổ xưa mênh mang.
Còn trong vầng sáng màu lam là một bóng dáng mờ ảo đang múa trường kiếm, kiếm chiêu thâm sâu ảo diệu, ý vị khó hiểu.
"Đây là vật thuộc về tộc họ Diệp, bây giờ giao cho các anh giữ".
Diệp Thiên không quan tâm đến vẻ mặt của tám vị trưởng lão, bàn tay khẽ đẩy hai vầng sáng về phía bọn họ.
Đại trưởng lão của tộc họ Diệp chìa tay ra đỡ đầu tiên, giây phút khi tiếp xúc với vầng sáng và cảm nhận được nội dung trong đó, ông ta liền biến sắc.
"Đây là..."
"Kiếm chiêu hoàn chỉnh của Bá Đồ Thập Tam Kiếm?".
"Cùng với phương pháp tu luyện hoàn chỉnh của Thượng Hợp Tiên Lực?".
Nghe Đại trưởng lão nói vậy, bảy trưởng lão còn lại cũng đồng thời tỏ vẻ kinh ngạc, ánh mắt gần như khựng lại.
Thượng Hợp Tiên Lực và Bá Đồ Thập Tam Kiếm là hai tuyệt học mà Diệp Kình Thương lấy làm kiêu ngạo nhất, tất cả đều do ông ấy tự sáng tạo ra.
Bọn họ là con cháu của Diệp Kình Thương nên đương nhiên biết Bá Đồ Thập Tam Kiếm do Diệp Kình Thương nghiên cứu tuyệt học của Chân Vũ Thánh Môn rồi sáng tạo ra, chuyên khắc chế thần thông kĩ pháp của Chân Vũ Thánh Môn.
Còn Thượng Hợp Tiên Lực lại càng không cần phải nói, đây là chân lực độc môn do Diệp Kình Thương kết hợp với đại đạo vũ trụ sáng tạo ra, tu nó đến đỉnh phong thì uy lực chấn động vũ trụ, đủ để sánh ngang với năm sức mạnh cao nhất trong truyền thuyết.
Nhưng sau khi Diệp Kình Thương biến mất, hai tuyệt học này chỉ còn lại tàn quyển ở tộc họ Diệp, mấy trăm nghìn năm nay, tộc họ Diệp chưa từng có ai tu luyện thành công thực sự.
Cho dù là Diệp Huyền với thiên phú trác tuyệt, thì cũng chỉ tu được nửa đầu của Thượng Hợp Tiên Lực, còn Đại trưởng lão chuyên tu Bá Đồ Thập Tam Kiếm cũng chỉ luyện thành mười kiếm, chứ chưa lĩnh ngộ được ba kiếm cuối.
Bây giờ, Diệp Thiên tiện tay ném ra hai thứ này, đủ để khiến tộc họ Diệp chấn động, thậm chí cả vũ trụ Tinh Hà cũng phải sôi trào.
Đây là tuyệt học do chính Kình Thương Đại Đế sáng tạo, e là ngay cả độ kiếp kim tiên cũng phải động lòng.
"Hai thứ này là bố giao cho tôi, để lại cho tộc họ Diệp".
Diệp Thiên đứng lên, bình thản nói: "Chuyện đã như vậy, sau này các anh hãy tự lo thân, đừng làm uổng danh của hai tuyệt kĩ này".
Dứt lời, cậu liền xoay người cất bước, chuẩn bị rời khỏi từ đường tông tộc.
Đối với những lão già ngoan cố bảo thủ này, cậu thực sự không có hứng thú nói chuyện nữa, cũng không muốn ở lại tộc họ Diệp thêm.
Bây giờ, cậu đã ngưng luyện được dị tượng thiên địa của riêng mình, có Hỗn Độn Tử Kim Đan, viên đan cửu sắc, còn có chỗ dựa là Thái Cổ Đan Thần, thế giới trung tâm Ngân Hà này đã không còn mấy người là đối thủ của cậu, cậu đi đâu mà chẳng được?
Nhưng khoảnh khắc Diệp Thiên sắp cất bước ra khỏi từ đường, tám vị trưởng lão đưa mắt nhìn nhau, dường như đã đưa ra quyết định gì đó, bất ngờ cùng đứng dậy, sau đó cúi người vái Diệp Thiên.
"Cửu đệ xin dừng bước!".
Tám người đồng thanh, giọng nói nghiêm túc, sóng âm vang khắp cả tộc họ Diệp.
"Chúng tôi dùng danh nghĩa của bát đại trưởng lão tộc họ Diệp, xin mời Cửu đệ thượng tọa!".
"Bắt đầu từ hôm nay, trên dưới tộc họ Diệp đều do Cửu đệ quản lý!".
"Tám người chúng tôi xin bái kiến tộc trưởng!".
"Cung nghênh tộc trưởng kế vị!".
Ngày hôm nay, cả tộc họ Diệp đều sôi trào!