Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thần tử Hoàng Tuyền, bị thần quang vô tận nhấn chìm, mỗi tấc ánh sáng, đều biến thành những hạt ánh sáng nhỏ xíu, xâm chiếm cơ thể ông ta, thay thế tất cả các yếu tố trong cơ thể bất tử bất diệt của ông ta, rồi phân hủy chúng.

Suốt cả quá trình, không chút thống khổ, thậm chí thần tử Hoàng Tuyền còn không cảm nhận được bất kỳ sự khác thường nào, thân thể ông ta, cùng với thần hồn, thậm chí là ý chí còn sốt lại, trong nháy mắt, tất cả đều bị tan vỡ thành vô số hạt nhỏ, rồi hoàn toàn biến mất khỏi đệ tam trọng thiên.

Sau khi thần tử Hoàng Tuyền chết, tám bức tượng thần xung quanh Diệp Thiên vỡ vụn, chín luồng ánh sáng trong nháy mắt nổ tung, Diệp Thiên phun ra máu, thân thể thẳng tắp đập vào trong khoảng không vô tận.

Sức mạnh của ảo ảnh bát thần cửu thiên, thật sự quá đáng sợ, Diệp Thiên mới vừa Nguyên Tổ Kim Đan không lâu, cưỡng ép ý chí của bản thân câu thông với ý chí của đệ tam trọng thiên, triệu hồi tám người bọn họ, tạo nên Bát Thần, chỉ có như vậy anh mới có thể hủy diệt được nguyên thần của thần tử Hoàng Tuyền.

Nhưng cũng bởi vậy mà Diệp Thiên bị thương nặng, mặc dù sức mạnh của đệ tam trọng thiên không ngừng tu bổ vết thương cho anh, nhưng vì va chạm quá lớn, mà rơi vào bóng tối vô biên vô tận.

Sau khi bóng dáng Diệp Thiên biến mất, vùng đất Nguyên Thần vốn bị chia cắt thành các mảnh bắt đầu tụ tập lại, cây thế giới lần lượt trồi lên khỏi mặt đất, nhanh chóng cao lớn, và khỏe mạnh.

Điều này có nghĩa là, tất cả thế giới ở đệ tam trọng thiên đều đã khôi phục như cũ, mọi thứ đã về lại đúng hướng, duy chỉ có một điểm khác biệt đó chính là, vùng đất Nguyên Thần thiếu đi một người nông dân tỉa trái cây.

Ý thức Diệp Thiên rơi vào ngủ say, thân thể anh bay trong khoảng không vô thận không có mục đích, bất tử bất diệt, nhưng vẫn không tỉnh lại.

Mà vào lúc này, một luồng ánh sáng mờ ảo, đâm rách Cửu Thiên, chiếu sáng toàn bộ hư không, chiếu vào người Diệp Thiên, rồi thấy ánh sáng chợt lóe, thân thể anh biến mất không thấy đâu.

Khi xuất hiện trở lại, anh đã lơ lửng trong Tinh Hải mênh mông, mà Tinh Hải cuối cùng, có một hành tinh xanh bất ngờ đập vào mắt!

Trái Đất!

Dưới ánh sáng rực rỡ xa hoa đó, Diệp Thiên đang ngủ say, từng chút chìm vào bầu khí quyển của Trái Đất, cuối cùng bay theo gió và rơi xuống một bãi cỏ.

Lúc này, có một nhóm thiếu nữ đang ngồi quây quần trên bãi cỏ, tất cả đều có dung mạo xinh đẹp, bọn con trai đi ngang qua cũng chỉ dám liếc trộm, rồi nhanh chóng rời đi, chứ không dám ở lại quá lâu dù chỉ là một phút.

Bởi vì bọn họ biết, những cô gái này, chỉ thuộc về Diệp đế Vương - người đã du hành khắp vũ trụ, đây đều là vợ của anh.

Dù đã mấy năm trôi qua nhưng đám cưới ngày ấy vẫn được mọi người nhớ mãi, và luôn được nhắc đến rất nhiều.

Tiếu Văn Nguyệt nửa ngồi nửa nằm trên bãi cỏ, mặc bộ váy vàng nhạt trông rất dễ chịu, bên cạnh cô ấy là một cô gái mặc bộ đồ màu trắng, có hơi u sầu nói: “Tiểu Ảnh, chị nói thử xem, bao giờ anh ấy mới quay về?”

Hoa Lộng Ảnh không trả lời vấn đề này, mà nhìn bầu trời không chớp mắt, trên môi nở nụ cười.

“Bất kể là bao lâu, chúng ta cũng sẽ chờ anh ấy!”

“Hơn nữa chị tin rằng, bất kể qua bao lâu, anh ấy cũng sẽ quay về bên cạnh chúng ta!”

Mấy thiếu nữ còn lại, cũng yên lặng gật đầu, trong lòng đầy nhớ nhung.

Chỉ có Kỷ Viêm kháu khỉnh bụ bẫm, chỉ lo ăn ly kem trên tay, trong ấn tượng của cậu bé, cha cậu bé chính là tồn tại vô địch, bất kì cửa ải khó khăn nào, cũng không thể cản bước cha cậu bé.

Hôm nay là thời gian mọi người tụ tập mỗi tháng một lần, các cô ấy đang định thu dọn đồ đạc, đến ngoại ô thủ đô cắm trại ngắm sao, ngay lúc bọn họ đang chuẩn bị lên xe, có luồng ánh sáng, đột nhiên rọi xuống.

Nói có ánh sáng chiếu rọi, tất cả mọi người đều cảm thấy ấm áp và thư thái, giống như được thần thánh bao phủ, đám người Tiếu Văn Nguyệt Hoa Lộng Ảnh dường như nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên giương mắt nhìn, sau đó thấy có một bóng người đang được bao bọc trong quả cầu trắng, rồi dần dần đáp xuống bãi cỏ.

“Anh Thiên?”

“A Thần?”

“Ông xã!”

Trong nháy mắt, tất cả các thiếu nữ đều sợ hãi hét lên, tuy mỗi người gọi không giống nhau, nhưng đều là gọi người đang nằm trên bãi cỏ.

Hoa Lộng Ảnh và Yến Khinh Vũ là người đầu tiên lao đến, thấy Diệp Thiên vẫn không nhúc nhích, hai người lập tức cúi xuống kiểm tra khí tức sinh mạng của Diệp Thiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK