Ba đóa hoa không màu trên đỉnh đầu Diệp Thiên đại diện cho ba loại sức mạnh khác nhau. Tam hoa tụ đỉnh có nghĩa đỉnh cao của giai đoạn này, không thể tiến thêm nữa.
Nhưng chỉ những cao thủ đỉnh cao chân chính mới biết, tam hoa tụ đỉnh vẫn chưa phải điểm dừng. Sức mạnh chân chính là không phân đây đó, không chia loại, khi ba loại sức mạnh hợp nhất mới là cảnh giới cuối cùng.
Đây chính là tam nguyên quy nhất!
Nhưng để tu luyện ba loại sức mạnh khác nhau đến mức cùng mạch cùng nguồn, ba thứ hợp nhất thì đâu dễ dàng?
Cho dù là độ kiếp thần phẩm chí cường như Diệp Kình Thương, Duẫn Tu Tuyệt, người kế thừa thần cách đạt tới cảnh giới chưởng khống giống như Cơ Xương Hạo cũng không thể làm được.
Lúc trước Diệp Thiên tu luyện Vạn Cổ Hỗn Độn Thể cũng đã thử nhiều lần nhưng đều thất bại.
Vừa rồi Cơ Xương Hạo cướp đi sức mạnh linh thể tứ thần thú, thi triển kỹ pháp thần thông mà cậu từng sử dụng, dồn cậu vào đường cùng, khiến tiềm năng trong cơ thể bùng phát.
Ba đóa hoa không màu trên đỉnh đầu Diệp Thiên hoàn toàn dung hòa trước ánh mắt ngạc nhiên của Cơ Xương Hạo. Sau đó, nụ hoa mượt mà không màu tỏa ra ánh sáng vàng, chiếu rọi đất trời vũ trụ. Chùm sáng này lan tỏa, ngay lập tức vạn vật sinh trưởng, sinh linh sinh sôi, giống như chào đón mùa xuân thứ hai của vũ trụ sinh mệnh.
Nơi ngực Diệp Thiên bị xuyên thủng một lỗ lớn nhanh chóng lành lại, tim bị phá hủy cũng nhanh chóng hồi phục, bắt đầu đập mạnh mẽ. Máu tràn trề lan tỏa khắp cơ thể, tinh khí thần của cậu cũng dâng cao, khí tức sức mạnh nâng lên một tầng cao mới.
“Soạt!”.
Chân lực hỗn độn trong cơ thể Diệp Thiên bắt đầu chuyển từ màu xám sang màu trắng đen.
Cấp một là màu xanh nhạt, cấp hai là màu tím xanh, cấp ba là màu đỏ, cấp bốn là màu xám.
Màu trắng đen là tượng trưng cho chân lực hỗn độn đã đạt đến cấp năm.
Mặc dù lúc này chân lực hỗn độn của Diệp Thiên vẫn chưa đạt đến cấp năm nhưng đã vượt khỏi phạm trù cấp bốn, nằm ở giai đoạn quá độ từ cấp bốn lên cấp năm.
“Hãy đỡ lấy một quyền của tôi!”.
Cảm nhận được sức mạnh trong cơ thể tăng vọt, Diệp Thiên hét lên, đánh một quyền tới trước mặt Cơ Xương Hạo.
Một quyền này không hề màu mè nhưng lại chứa đựng ba loại sức mạnh, cộng thêm sự hỗ trợ của nụ hoa màu vàng trên đỉnh đầu Diệp Thiên giống như cuồng long xuất hải, khuấy động Càn Khôn.
Dưới một quyền của cậu, vũ trụ như xoay chuyển, tinh hà cũng chao nghiêng. Quyền kình còn chưa tới, mười mấy ngôi sao ở phía xa đã nát vụn.
Bản thân Cơ Xương Hạo cũng biến sắc, tức khắc đan hai tay chắn trước người. Một quyền của Diệp Thiên đánh thẳng vào giao điểm của hai cánh tay.
“Ầm!”.
Vừa va chạm một quyền với Diệp Thiên, Cơ Xương Hạo chấn động cả người, giống như diều đứt dây bay ra xa, tạo thành một vệt dài giữa hư không vũ trụ.
“Phụt!”.
Ông ta phun ra máu, một quyền ấn lõm sâu rõ ràng dễ thấy trên cẳng tay trái của ông ta, thậm chí có thể nhìn thấy xương cánh tay được ngưng tụ từ huyết mạch Kim Hổ Chí Tôn của ông ta.
Uy lực một quyền của Diệp Thiên lại mạnh như vậy!
“Tam nguyên quy nhất?”.
Cơ Xương Hạo không có thời gian quan tâm đến hai cánh tay đang run rẩy không ngừng, nhìn chằm chằm đỉnh đầu Diệp Thiên không chớp mắt, kinh ngạc kêu lên.
Cơ Xương Hạo là một trong những cao thủ đỉnh cao xa xưa nhất trong vũ trụ, đương nhiên ông ta biết sự tồn tại của tam nguyên quy nhất, ông ta luôn hi vọng sẽ đạt tới trình độ đó.
Nhưng đến bây giờ ông ta vẫn chưa thể ngưng tụ được ba luồng sức mạnh, chỉ có thể hợp nhất thân xác và chân lực mà thôi.
Diệp Thiên lại hợp nhất ba loại sức mạnh trong tình huống kích hoạt tam hoa tụ đỉnh, bùng phát sức mạnh vượt xa bản thể của mình, ngay cả cảnh giới chưởng khống như ông ta cũng suýt chút nữa không chặn được một quyền của Diệp Thiên, đúng là đáng sợ.
“Rốt cuộc cậu ta là quái vật gì?”.
“Thần tử Hỗn Độn chuyển thế lại khó dây như vậy sao?".
Ánh mắt Cơ Xương Hạo vô cùng nghiêm nghị, nhưng không hề lộ ra sự khiếp hãi. Đuôi rồng sau lưng ông ta quẫy mạnh, quét bay vô số cát bụi vũ trụ, lao vọt tới.
“Muốn chết!”.
Mắt Diệp Thiên lóe sáng, quát lên một tiếng, chân đạp mạnh, hóa thành một tia sáng bay về phía trước, đâm thẳng về phía Cơ Xương Hạo.
Hai người thân xác đối chọi thân xác, vai đối vai, va chạm ầm ầm với nhau.
“Rầm!”.
Tiếng động lớn vang lên, cơ thể hai người chấn động mạnh, đồng thời bay ngược về sau. Diệp Thiên lùi lại liên tục trăm nghìn cây số, dưới chân nổ ra những làn sóng khí sức mạnh.
Nhìn sang Cơ Xương Hạo, ông ta bay ra xa mấy năm ánh sáng, vai phải va chạm với Diệp Thiên bị gãy nát, xuất hiện vết thương ghê rợn.
Hai người đối chọi thân xác, cao thấp đã rõ. Diệp Thiên sau khi tam nguyên quy nhất thành công, Vạn Cổ Hỗn Độn Thể đã nâng cao một tầng, đạo thể trường sinh sao có thể so sánh?
“Tu vi độ kiếp nhất phẩm mà lại chiếm ưu thế, lay động được cảnh giới chưởng khống?!”.
Cơ Xương Hạo bừng tỉnh.
“Đây chính là uy lực của tam nguyên quy nhất?”.
Cảnh giới chưởng khống đã là cực hạn sức mạnh mà vũ trụ này có thể chống chịu, có thể coi là cảnh giới cao nhất, thế mà còn không sánh được với một độ kiếp thần phẩm nho nhỏ, bảo sao ông ta không kinh ngạc?
“Phù!”.
Trên hư không, Diệp Thiên hoạt động cổ, thở ra một hơi. Cậu cũng không ngờ sau khi tam nguyên quy nhất thành công, sức mạnh của mình lại nâng cao nhiều như vậy.
Khắc sau, cậu lia mắt qua, trong mắt dâng tràn ánh sáng thần. Sau đó, sắc sao trời trắng đen dâng lên từ dưới chân Cơ Xương Hạo ở khoảng cách một năm ánh sáng, hóa thành một vuốt quỷ Tu La tỏa ra khí tức lạnh lẽo.
Thần thông diễn sinh của Thái Cổ Thần Quyết: Tu La Minh Thủ!
Lúc này, Tu La Minh Thủ không chỉ do mỗi thần niệm khởi động, vừa thi triển là có ba sức mạnh đồng thời tăng cường, uy lực của nó có xu thế xuyên thủng bầu trời vũ trụ.
Cơ Xương Hạo phát hiện được sát ý lạnh lẽo từ bên dưới ập đến, trong lòng chấn động. Ông ta không dám đối chọi trực tiếp với đòn tấn công tam nguyên quy nhất của Diệp Thiên, lập tức vỗ cánh phượng sau lưng chuẩn bị chạy trốn.
“Muốn chạy sao?".
Diệp Thiên phát hiện được ý đồ của Cơ Xương Hạo từ lâu, chỉ một bước đã di chuyển ra xa một năm ánh sáng, đứng trên đỉnh đầu Cơ Xương Hạo, đánh xuống một quyền.
Trước có sói sau có hổ, một quyền của Diệp Thiên chặn kín đường chạy trốn của Cơ Xương Hạo, Tu La Minh Thủ ở bên dưới cũng đã gần trong gang tấc.
“Khốn nạn!”.
Cơ Xương Hạo tức giận quát lên, vẻ mặt vô cùng khó coi. Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, ông ta dứt khoát đưa ra quyết định, không hề do dự xé ảo ảnh cánh phượng xuống, ném về phía Tu La Minh Thủ ở bên dưới.
Đôi cánh phượng này là Cơ Xương Hạo tốn mấy trăm nghìn năm để luyện ra, có thể giúp ông ta bay xa với khoảng cách năm ánh sáng, tốc độ không cần nói cũng biết. Nhưng bây giờ ông ta nói ném là ném, có thể thấy ông ta quyết đoán như thế nào.
Trước Tu La Minh Thủ, đôi cánh phượng này chỉ kiên trì được mười mấy giây đã bị bóp nát. Nhưng Cơ Xương Hạo lại mượn thời gian ngắn ngủi này mà xoay người, né một quyền của Diệp Thiên, bay lùi ra xa chân trời.
Phát hiện Cơ Xương Hạo thoát thân, trong mắt Diệp Thiên lóe lên ý cười lạnh nhạt.
“Tôi nói rồi, ông không thoát được!”.
Lúc này, bên ngoài cơ thể Diệp Thiên huyễn hóa thành màu sắc sao trời đen trắng, cơ bắp hai chân nở to, bùng phát sức mạnh hơn xa bình thường.
“Cửu Chuyển Phong Du Bộ!”.
Trong chớp mắt, Diệp Thiên giống như tên lửa phóng thẳng tới trước. Trong hai bước, cậu đã đến gần khoảng cách một trượng sau lưng Cơ Xương Hạo, sau đó, đánh một quyền tới sau lưng Cơ Xương Hạo.
“Không…”.
Cơ Xương Hạo cảm giác được kình lực áp tới sau lưng, nhưng ông ta đang chạy trốn không thể xoay chuyển tư thế, chỉ có thể gian nan quay người, cơ thể huyễn hóa vảy rồng, định chống đỡ một quyền đó.
Nhưng ông ta biết mình chắc chắn sẽ bị thương.
Quyền của Diệp Thiên sắp đánh vào ngực Cơ Xương Hạo, một bàn tay lại thò ra từ bên cạnh, nhẹ nhàng đẩy nắm đấm của cậu ra.
“Hả?”.
Diệp Thiên biến sắc, cả người chấn động, bị một chưởng nhẹ nhàng đó đẩy lùi về sau.
Người ra tay chỉ một cái chuyển mình đã chắn trước mặt Cơ Xương Hạo, cười giễu cợt.
“Có phải cậu quên tôi vẫn còn ở đây không?”.
Độc Cô Cảnh Viêm, Thần Sáng Thế vang danh vũ trụ, cuối cùng cũng đã ra tay!