Bóng người đó xuất hiện quá đột ngột, giống như bỗng dưng hiện ra giữa không trung.
Trong hình ảnh trực tiếp toàn cầu, bóng người đối diện với chùm sáng năng lượng vô cùng to lớn, nhiều người nhìn thấy cảnh đó đều run sợ, cảm thấy khó tin.
Người này không muốn sống nữa sao?
Đối mặt với đòn tấn công của thế lực tu tiên ngoại vực, bất kể là các thế lực tuyệt đỉnh ở Hoa Hạ như điện Đế Vương, đạo trường Thanh Long đều lựa chọn im lặng, không phái cao thủ ra ngăn chặn đòn tấn công. Chính phủ Hoa Hạ cũng đưa ra thông báo di tản người dân, đưa tất cả người dân của Lư Thành rời đi.
Rất rõ ràng, đòn tấn công này vô cùng đáng sợ, không phải tu sĩ cao thủ ở Trái Đất hiện nay có thể chống đỡ, càng không phải trình độ kỹ thuật trên Trái Đất hiện nay có thể chống đỡ, hầu hết người dân toàn cầu đều mặc nhận Lư Thành sắp biến thành hư vô.
Đến lúc này mà vẫn có người xuất hiện chống lại đòn tấn công của thế lực tu tiên ngoại vực?
Ngay cả đại năng cảnh giới hóa thần như Tây Huyền, Thường Phong cũng không dám đối diện với đòn tấn công này, người thanh niên đột nhiên xuất hiện không phải là châu chấu đá xe hay sao?
“Anh?”.
“Tiểu Thiên?”.
Ở thủ đô, tổng bộ điện Đế Vương, Diệp Tinh, Thi Tú Vân, Diệp Vân Long đồng thời kêu lên kinh ngạc.
Tây Huyền và Thường Phong cũng sửng sốt.
“Điện chủ?”.
Nghe hai người lên tiếng, cao thủ tán tu hóa thần mới chiêu mộ vào điện Đế Vương cảm thấy kinh hãi.
“Cái gì?”.
“Người đó là điện chủ của điện Đế Vương chúng ta?”.
Sau giây phút mất hồn ngắn ngủi, hắn không khỏi cười thầm trong bụng.
Vốn dĩ ông ta còn nghĩ, dù điện chủ điện Đế Vương chưa lộ diện nhưng cũng là người có đầu óc, giờ xem ra đúng là kẻ không thức thời.
Một mình đứng ngay trước trọng pháo năng lượng màu đỏ tươi đó còn không bị bắn tan xương nát thịt hay sao?
“Ngu ngốc!”.
Trong phòng họp của hiệp hội người siêu năng, tổng hội trưởng Mạc Đẳng Nhàn ngồi dựa vào ghế, vẻ mặt giễu cợt.
Nên biết đó là trọng pháo năng lượng của chiến hạm ngoài hành tinh, một đòn có thể hủy diệt một ngôi sao cỡ Trái Đất một cách dễ dàng.
Mặc dù ông ta đã lệnh cho các trưởng lão trên phi thuyền khống chế độ mạnh đòn tấn công này, chỉ giới hạn phạm vi bắn phá ở Lư Thành, tương đương với phạm vi bắn phá của vũ khí hạt nhân cấp triệu tấn ở Trái Đất, nhưng độ hung mãnh của năng lượng trong đó hơn xa nhiệt lượng mà vũ khí hạt nhân phát ra. Dù là tu sĩ cảnh giới thánh nhân cũng chưa chắc có thể chắn được uy lực một đòn.
Mạc Đẳng Nhàn không biết thanh niên đột nhiên xuất hiện này là ai, nhưng nhìn thanh niên đối đầu trực diện với chùm sáng năng lượng đó, ông ta chỉ nghĩ đó là kẻ vô tri chán sống mà thôi.
Chỉ có bóng người xinh đẹp màu đỏ như lửa trong phòng họp là run rẩy nhè nhẹ.
Người đó chính là Hailey Ince, còn người trong màn hình là Diệp Thiên. Không biết vì sao khi nhìn thấy Diệp Thiên xuất hiện, trong lòng bà ta càng cảm thấy bất an mãnh liệt.
Trước sự chứng kiến của vô số người, Diệp Thiên đứng giữa không trung, chỉ đưa ngón tay lên.
“Soạt!”.
Ngay lúc này, chùm năng lượng màu đỏ tươi bao trùm toàn bộ Lư Thành, diện tích rộng hơn mười nghìn km vuông lập tức nổ tung giữa trời.
“Ầm ầm!”.
Tiếng nổ xuyên thẳng vào màng nhĩ của mọi người qua âm thanh truyền hình trực tiếp toàn cầu. Chùm năng lượng màu đỏ tươi cuồng bạo đánh xuống, nổ ra từng tấc, không ngừng tan rã bay về phía sau.
Phân tử năng lượng vô cùng mạnh mẽ bị đánh tan thành những hạt nhỏ bé, bay đi theo gió. Chỉ trong chốc lát, bóng râm chết chóc bao trùm trên bầu trời Lư Thành biến mất không còn dấu vết.
Khoảnh khắc này, cả thế giới yên lặng.
Mấy tỷ người xem phát sóng trực tiếp nhìn thanh niên ngạo nghễ đứng ở chân trời, nhất thời không nói nên lời.
Mấy chục giây qua đi mới có người hoàn hồn, ngạc nhiên kêu lên.
“Trời ạ, tôi đã nhìn thấy cái gì vậy?”.
“Thanh niên kia đánh ra một chỉ đã đánh nát trọng pháo năng lượng?”.
“Tôi không hoa mắt đấy chứ? Đòn tấn công đáng sợ đó được bắn ra từ chiến hạm ngoài hành tinh, ngay cả hợp chúng quốc cũng tuyên bố năng lượng đòn tấn công này đã vượt qua tổng số vũ khí hạt nhân trên toàn cầu, tất cả ngưng tụ trong phạm vi Lư Thành, cho dù là tu sĩ cảnh giới hóa thần cũng không thể chống đỡ. Thế mà thanh niên đó thuận tay một đòn đã đánh phá được nó, đúng là mạnh đến vô địch!”.
Một vài người trẻ tuổi vừa thành niên tụ tập với nhau bàn tán.
“Thanh niên đó rốt cuộc là ai? Cao thủ trên Trái Đất chúng ta hầu như đều có ảnh thuyết minh, nhưng thanh niên đó trông có vẻ rất lạ mặt”.
“Đúng vậy, từ lúc nào Trái Đất chúng ta lại có cao thủ như vậy? Hay là anh ta cũng là cao thủ ngoài hành tinh, không đứng yên nhìn được nữa nên ra tay giúp Lư Thành?”.
Một vài cô gái mê trai nói: “Ai quan tâm anh ấy ở Trái Đất hay ngoài hành tinh, tôi chỉ biết anh ấy thật là đẹp trai”.
Trong chớp mắt, toàn cầu trở nên sôi trào, cho đến khi bình luận viên phát sóng trực tiếp hô lên một tiếng, kéo mọi người trở về thực tại.
“Là Diệp đế vương, người đó là Diệp đế vương!”.
“Mười năm rồi, Diệp đế vương quay về rồi, cao thủ vô địch của Trái Đất chúng ta quay về rồi!”.
Giọng nói của bình luận viên vô cùng kích động, vì giải phóng tâm trạng quá mức nên còn có cảm giác khàn khàn, nhưng người xem trực tiếp đều nghe được rõ ràng.
Ba chữ Diệp đế vương kéo người dân toàn cầu trở về với ngày tu sĩ ngoại vực xâm lược Trái Đất mười năm trước, sau đó một bóng người giấu sâu trong ký ức chậm rãi xuất hiện, càng lúc càng rõ nét.
“Tôi nhớ ra rồi, đó là Diệp đế vương, đúng là Diệp đế vương. Lúc nhỏ tôi đã xem qua tivi, một mình anh ấy đánh với người sói khổng lồ và dơi khổng lồ, đánh phá cơ giáp khoa học kỹ thuật ngoài hành tinh, bảo vệ được nhân loại ở Trái Đất chúng ta!”.
“Phải, tôi cũng nhớ ra rồi, không phải là Diệp đế vương, cao thủ số một của Trái Đất chúng ta mười năm trước đấy sao? Lúc đó chúng ta còn học theo style của Diệp đế vương, nhuộm tóc giống vậy nữa!”.
“Woa, đúng là Diệp đế vương, thần tượng của tôi, thần tượng tuyệt đối của tôi!”.
“Diệp đế vương quay về Trái Đất rồi, mau lên, fans của Đế Vương đâu, đứng ra đây cho tôi, high lên nào, chúc mừng Diệp đế vương trở về!”.
“Diệp đế vương uy vũ!”.
Trong thời gian ngắn, dân chúng toàn cầu đều rơi vào tiếng hoan hô gần như điên cuồng, những ánh mắt tập trung vào bóng người trong màn hình, mừng rỡ, kính nể, hoài niệm, sùng bái, mê mẩn,… vô số cảm xúc đan xen, tiếng hoan hô gần như có thể đánh nứt bầu trời.
“Không thể nào!”.
Trong phòng họp, Mạc Đẳng Nhàn nhìn chùm sáng màu đỏ tươi bị nổ tan nát, đôi mắt sắp lồi đến cả màn hình.
Ông ta không ngờ thanh niên này lại dùng một chỉ đánh sập trọng pháo năng lượng của chiến hạm ngoài hành tinh của bọn họ, sao có thể như vậy?
Từ lúc nào Trái Đất lại có cao thủ như vậy?
Nữ Thần Lửa Hailey Ince thì run run, sợ hãi thốt lên mấy chữ.
“Hội trưởng, cậu ta chính là Diệp Lăng Thiên!”.
Nghe xong, vẻ mặt của Mạc Đẳng Nhàn thay đổi lớn, nhất thời đứng sững tại chỗ.
Ông ta luôn nghĩ bọn họ có thể bóp chết người đứng đầu Trái Đất trước kia dễ dàng như đè chết một con kiến, không ngờ người đó lại mạnh đến mức này.
Ông ta cũng không ngờ một chỉ của Diệp Thiên vẫn chưa kết thúc tại đó!
“Vèo!”.
Một chỉ kình vô hình đánh tan chùm năng lượng màu đỏ tươi, sau đó xuyên thẳng ra khỏi bầu khí quyển của Trái Đất, xuyên vào hư không vũ trụ, lướt qua các hành tinh lớn nhỏ, đâm vào chiến hạm ngoài hành tinh cách Trái Đất hàng chục tỷ mét.
“Vù!”.
Chiến hạm ngoài hành tinh đang tiến tới Trái Đất, thể tích còn to hơn Trái Đất lập tức nổ tung, vô số mảnh vụn bắn ra tứ phía, hóa thành phế liệu vũ trụ.
Một chỉ hủy chiến hạm!
Làm xong tất cả, Diệp Thiên chậm rãi thu tay, đứng chắp tay sau lưng, lướt mắt về phía máy quay phát sóng trực tiếp ở khoảng cách rất xa.
“Diệp Lăng Thiên tôi tuyên bố, hôm nay tôi quay trở lại Trái Đất!”.
“Kẻ nào dám dòm ngó Trái Đất, giết chết không tha!”.
Dứt lời, ánh sáng thần trong mắt anh lóe sáng.
Ầm ầm!