Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Chương 1499

“Cậu ta mạnh như thế nào, tôi nghĩ cô đã được chứng kiến rồi, nếu cậu ta đã nói rằng không cho chúng ta tiến vào bên trong, vậy e rằng chuyến đi ốc đảo lần này chỉ có thể dừng lại ở đây!”

Lâm Tường khẽ lắc đầu, tỏ ra không thế làm gì khác, ngay cả lão tông chủ Điển Vinh của Phệ Giáp Môn còn rơi xuống thế yếu trong cuộc đánh cược với Diệp Thiên, còn mấy người bọn họ ngay cả vương cấp cũng chưa đạt đến nữa là, vậy chẳng phải chỉ có thể buông xuôi bỏ mặc thôi sao? Ai dám không nghe theo?

Tân Đông Tuyết khẽ cắn môi đỏ, vẫn còn hơi không cam lòng, dường như Lâm Tường nghĩ đến điều gì, đột nhiên lên tiếng.

“Đúng rồi, nhân vật chính trong video “Siêu nhân màu xanh lam một mình chém rơi mười chiếc máy bay chiến đấu siêu thanh” lan truyền khắp internet mấy ngày trước chính là cậu ta!”

Một câu nói này, hệt như quả bom nặng ký nổ tung trong lòng Tân Đông Tuyết.


“Cái gì? Cái người toàn thân tỏa ra ánh sáng màu xanh lam kia chính là Diệp Thiên?”

Đôi mắt đẹp của Tân Đông Tuyết cứng lại, không nói thêm một lời nào nữa.

Một mình Diệp Thiên tiến vào bên trong ốc đảo, càng vào sâu bên trong thì linh khí càng dồi dào, hoàn toàn khác biệt với sa mạc xung quanh ốc đảo, thi thoảng có mấy con vật nhỏ đi qua, đều bị khí thế lạnh lùng và sát ý trong mắt Diệp Thiên dọa sợ chạy trốn.

Dọc đường thuận lợi không chút trở ngại, Diệp Thiên đi thẳng đến nơi trung tâm của ốc đảo, xuyên qua rừng cây rậm rạp tươi tốt, phía trước, một hồ nước đập vào tầm mắt, chu vi chừng trăm trượng, cũng coi như là nguồn nước hiếm có trong sa mạc này.

Diệp Thiên ngẩng đầu nhìn lên trời, chỉ thấy bầu trời xanh biếc, khác hẳn cảnh tượng gió lớn thét gào, bão cát cuồn cuộn bên ngoài, cậu cất bước đi lên phía trước, cành lá ngăn cản trước người cậu đều xào xạc lui lại, giống như bị một luồng sức mạnh vô hình nào đó đẩy đi, tự động nhường ra một lối.



Diệp Thiên đi thẳng đến bên hồ, nhưng mặt hồ trong vắt, liếc một cái là có thể nhìn xuống đáy hồ, tôm cá bên trong đang thỏa thích vui đùa, xung quanh cỏ cây um tùm thơm mát.

“Đây chính là thần linh mật tàng phương Tây sao?”

Nhìn cảnh tượng an lành xung quanh, Diệp Thiên khẽ lắc đầu.

Linh khí nơi đây quả thật rất dồi dào, hình như thật sự có bảo vật linh vật tồn tại, nhưng đi lâu như vậy, Diệp Thiên cũng chưa phát hiện ra nơi này có chỏ nào đặc biệt, gần như không khác gì ốc đảo trên sa mạc bình thường.

“Hả?”

Nhưng vào lúc này, trong lòng cậu đột nhiên sinh ra cảm ứng, dường như có thứ gì đó tồn tại phía sau vách đá đối diện mặt hồ phẳng lặng.

Cậu giơ tay đánh một chưởng, sức mạnh tuôn ra, xé rách trăm mét không trung, đánh nát vách núi đối diện mặt hồ.

Vô số đá vụn bắn tung tóe, trong khoảnh khắc vách đá vỡ nát, một cột nước to cỡ nắm đấm từ trong đó phun ra, xông thẳng vào trong hồ nước.

Hồ nước vốn trong suốt lập tức chập chờn sóng gợn, trên mặt nước xuất hiện những chấm sáng, mang theo ánh bạc lấp lánh, một luồng linh khí vô cùng dồi dào từ mặt nước bốc ra, sau đó hóa thành cột sáng linh khí xông thẳng lên trời.

“Đây là… Linh Tuyền Sinh Mệnh?”

Ánh mắt Diệp Thiên lấp lánh, trên mặt toát vẻ vui mừng.

Lúc này cậu mới hiểu được vì sao lúc trước mình không cảm nhận được sự tồn tại của Linh Tuyền Sinh Mệnh ở nơi này. Đó là bởi vì trải qua năm tháng tích tụ và gió càn quét, con suối này dần dần bám lên trên vách đá, ngấm vào bên trong, tạo thành mạch nước ngầm, hoàn toàn bị vách đá che đậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK