Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên thảo nguyên bao la vô tận, Diệp Thiên vẫn ngồi yên lặng tại chỗ, mắt nhắm lại, hoàn toàn không quan tâm đến thế giới bên ngoài. Chỉ có lốc xoáy gió bão trong lòng anh càng lúc càng nhanh, xoay chuyển càng lúc càng nhanh.
“Ầm ầm!”.
Trong lốc xoáy không ngừng có tiếng sấm vang lên, linh nguyên giữa đất trời xung quanh hội tụ thành những dòng nước rót vào từ bốn phương tám hướng, được xương cốt toàn thân anh hấp thu toàn bộ.
Hai anh em đó vừa đến nơi, cúi người trước Diệp Thiên, sau đó phát hiện Diệp Thiên không có phán ứng gì lại không dám quấy rầy, chí đứng im tại chỗ. Bọn họ ra hiệu người ớ phía sau đừng lên tiếng, không cho phép tiến thêm nữa, sợ quấy rầy đến Diệp Thiên.
Lúc này, trong mắt hai người tràn ngập cảm khái và bùi ngùi. Tổ huấn truyền thừa mấy triệu năm trong tộc mãi không có ai có thể phá giái, hôm nay lại để bọn họ gặp được, vô cùng chân thực.
Trong mắt bọn họ, Diệp Thiên ở giữa Thái
Cực Đồ chính là vị thần nhân có thế chấn hưng nhà họ Cố trong tố huấn!
Lúc này, linh lực ban đầu trong cơ thể Diệp Thiên đang bị ép thành những giọt nước, sau đó liên tục nổ tung trong cơ thể anh, kết hợp vớỉ lỉnh nguyên vừa tiến vào cơ thế tạo thành chân lực hỗn độn mới.
Giữa hai hàng lông mày của anh, tộc văn tộc họ Diệp thoắt ấn thoắt hiện, tỏa ra ba màu trắng đen vàng, cực kỳ huyền diệu khó tả. Quá trình này kéo dài khoảng mười lăm phút, sau đó Diệp Thiên mờ mắt ra, lốc xoáy trên đỉnh đầu tan thành muôn vàn đốm sáng. Bãi cỏ trong phạm vi trăm trượng xung quanh anh bị nổ tung thành cát bụi, chí đế lại mặt đất trống trơn và hình vẽ Thái Cực rõ rệt.
“Ầm!M.
Trong mắt Diệp Thiên xuất hiện hai màu trắng đen, không ngừng đan xen thay thế nhau. Anh thuận thế thờ ra làn khí đục, khí tức mạnh mẽ lập tức lan ra. Hai anh em vừa mới đến bị sóng khí đẩy về sau mây chục mét.
Vẻ mặt haỉ người lại cực kỳ mừng rỡ.
“Chưởng khống nhất nguyên?”.
Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy
niềm hi vọng trong mầt nhau.
“Nhà họ CỔ được cứu rồi, thật sự được cứu rồi!”.
Diệp Thiên duỗi vai, trên người vang lên tiếng xương cốt răng rắc. Lần này đồng hóa sức mạnh mang lại cho anh ích lợi khó mà hình dung.
Anh nhờ vào lính nguyên, cũng là khí vị diện chỉ có ờ Thiên Thần Giới, đắp nặn lại chân lực hỗn độn, chuyến hóa thành sức mạnh cấp bậc cao. Anh quay người nhìn đôi nam nữ kia, không biết vì sao đối diện vớí haí người này, anh lại có cảm giác rất thân thiết.
“Các người là?”.
Diệp Thiên lên tiếng hòi.
Haì người thanh niên nam nữ nghe hỏi vội vàng tiến tới, cúi người trước Diệp Thiên.
“CỔ Lam Nhan nhà họ cổ, cổ Như Ngọc nhà họ Cổ, bái kiến thần nhân!”.
“Thần nhân?”, ánh mắt Diệp Thiên khẽ động. Anh nhớ mang máng vừa rồi mình hấp thu linh nguyên đồng hóa sức mạnh của mình, hình như cũng nghe được hai người này gọi mình như vậy.
“Nhà họ Cố?”, anh lấm bấm, một lúc sau như nhớ ra điều gì, ánh mắt trớ nên sâu sắc hơn.
“Tổ tiên của hai người tên là gì?”.
Haĩ anh em Cố Lam Nhan và cố Như Ngọc ngẩn ra một lúc mớí trả lờí: “Bẩm thần nhân, tổ tiên của chúng tỏi tên cổ Cận Hồn!”.
Nghe vậy, Diệp Thiên lập tức hiếu ra.
“Hóa ra là vậy!”.
“Quả nhiên hai người là truyền nhân của Cổ tiền bối!”.
Ánh mắt Diệp Thiên trờ nên dịu dàng hơn, anh phất tay đè cong đám cỏ dưới chán hai người, mỉm cười nóí: “Ngồi đi!”.
Hai người nào dám không nghe, thận trọng ngồi xuống trước mặt Diệp Thiên.
“Hai người là hậu duệ của Cố tiền bối thì cũng là người thân của tôí, nhưng vì sao hai người lạỉ gọi tôi là thần nhân?”.
Hai anh em hơi ngạc nhiên, bọn họ cứ nghĩ Diệp Thiên tu thành chưởng khống nhất nguyên ờ tuối này chắc chắn rất kiêu ngạo, khó mà tiếp cận, không ngờ anh lại thân thiện như vậy.
Bọn họ bớt căng thẳng hơn, kể lại tổ huấn
của nhà họ Cố cho anh nghe.
Ánh mắt Diệp Thiên dao động: “Nói vậy là hai người nghĩ rang tôi là thần nhân được miêu tả trong tổ huấn?”.
Hai anh em gật đầu: “Anh ngồi trong Thái Cực Đồ, trên đầu có lốc xoáy màu trắng đen, giống hệt cảnh tượng miêu tả trong tổ huấn. Nếu anh không phải thần nhân mà nhà họ cố chúng tôi luôn chờ đợi thì còn là ai?”.
Nói xong, cố Lam Nhan cúi người trước Diệp Thiên: “Thần nhân, mong anh nể mặt tố tiên chấn hưng nhà họ cổ, giúp nhà họ cổ giữ được danh thần tộc!”.
Nói xong, anh ta dập đầu xuống đất, phát ra tiếng kêu to rõ.
Diệp Thiên đưa tay đỡ anh ta dậy, giọng nói nhẹ nhàng: “Anh là hậu duệ của cổ tiền bối thì không cần hành lễ lớn với tôi như vậy!”.
“Kế lại tình hình cụ thể cho tòi nghe trước đi!”.
Cố Lam Nhan chưa ổn định cảm xúc, cổ Như Ngọc ờ bên cạnh chậm rãi kế lại, Diệp Thiên xem như biết được đại khái về cơ cấu của Thiên Thần Giới từ bọn họ.
sở dĩ Thiên Thần Giới được gọi là Thiên Thần Giới bới vì nơi đây có khí vị diện cao cấp hơn, cũng vì nơi đây do nhiều chủng tộc nối tiếp nhau xây dựng nên.
Những chủng tộc đó được gọi là thần tộc.
Trong Thiên Thần Giới có nhiều thần tộc mang các họ khác nhau, thực lực cũng chênh lệch nhau, nhưng quy luật không đổi của Thiên Thần Giới là thực lực đứng đầu. Thần tộc nào có thực lực càng mạnh thì xếp hạng càng cao, sẽ có địa vị và uy thế cao hơn.
Đế có thế định vị thực lực và địa vị của những thần tộc này một cách chuẩn xác hơn, nhiều thần tộc ở Thiên Thần Giới đã bắt tay sáng lập ra một bảng xếp hạng liệt kê những thần tộc top 100 ờ Thiên Thần Giới, xếp hạng thực lực từ mạnh tới yếu.
Bảng xếp hạng đó được gọi là bảng Thương Khung!
“Bảng Thương Khung?”.
Diệp Thiên nheo mắt lại.
CỔ Như Ngọc gật đầu, nói tiếp: “Cứ một trăm năm, bảng Thương Khung sẽ được sắp xếp lại một íân. Các thần tộc sẽ tiến hành đại hội võ ớ núi Kỳ Liên trung tâm Thiên Thần Giới,
xếp hạng lại bảng Thương Khung theo trật tự từ mạnh tới yếu”.
“Trong Thiên Thần Giới còn có quy định bất thành văn, đó là chỉ có những gía tộc lọt vào bảng Thương Khung mới có tư cách giữ danh hiệu thần tộc. Nếu rót khỏi bảng xếp hạng thì không những sẽ bị loại khỏi bảng Thương Khung, mà còn mất đì danh hỉệu thần tộc, muốn lấy lại thì phải chờ một trăm năm sau”.
Cố Như Ngọc có vẻ hơi chán chường: “Triệu năm trước, nhà họ cổ chúng tôĩ là một trong những thần tộc mạnh vang danh Thiên Thần Giới nhờ tố tiên cố Cận Hồn. Sau tổ tiên qua đời, nhà họ Cố suy thoái, còn bị bốn thần tộc mạnh còn lại đàn áp, cho nên ở hộĩ võ một trăm năm trước, nhà họ cố chúng tôi chỉ xếp hạng 93 trên bảng Thương Khung”.
“Hội võ trăm năm một lần sắp mở, nhà họ Cổ chúng tôi lại không xuất hiện nhân tài kiệt xuất nào, cũng không chiêu mộ được cao thủ nào vào dưới trướng. Đến khi hội võ mở ra, nhà họ Cổ chúng tôi có khả năng sẽ rớt khỏi hạng 100”.
“Danh hiệu thần tộc của nhà họ cố là tố tiên dựa vào thực lực mạnh mẽ giành về cho nhà họ Cổ. Nếu nhà họ cổ mất đỉ danh hiệu
thần tộc thì thật sự không còn mặt mũi nào gặp tổ tiên, không còn mặt mũi nào đối diện với các tiên hiền tiền bối đã mất của nhà họ cổ”.
Nghe cổ Như Ngọc miêu tả xong, trong ánh mắt Diệp Thiên cũng lóe lên chút ánh sáng sắc bén.
Theo lờĩ Cổ Như Ngọc nói, khi cố Cận Hồn còn sống, nhà họ cố là một trong những thần tộc mạnh nhất ở Thiên Thần Giới, xếp hạng cao trên báng Thương Khung. Sau khỉ cổ Cận Hồn chết, nhà họ cổ sa sút nhanh chóng, thậm chí chỉ có thế xếp cuối bảng, thật khiến người ta nuối tiếc.
“Tôi hiếu rồi!”.
Diệp Thiên nhìn hai anh em nhà họ cố, nở nụ cười.
“Yên tâm đi, chuyện của cố tiền bối thì cũng là chuyện của tôi, danh hiệu thần tộc của nhà họ Cố chắc chắn sẽ không bị xóa bỏ!”.
“Tôi sẽ gánh vác chuyện này!”.
Hai anh em nhà họ cố nghe vậy thì mừng rỡ. Cố Như Ngọc sợ Diệp Thiên cảm thấy áp lực vì chuyện này nên vội vàng bổ sung: “Cảm ơn thần nhân!”.
“Chỉ cần anh có thế giúp nhà họ cổ chúng
tôi giữ được vị trí trên bảng Thương Khung, Cố Như Ngọc tôi làm trâu làm ngựa, làm nô tì cho anh cũng cam tâm tình nguyện!”.
Diệp Thiên nghe vậy chỉ nhún vai. Bây gỉờ anh đã dây dưa với quá nhiều phụ nữ, anh không muốn có thêm quan hệ với cố Như Ngọc nữa.
Anh nắm chặt tay, trong mắt toát ra sự ngạo nghễ.
“Điều tôi muốn không chỉ là giữ được vị trí hiện tại của nhà họ cổ trên bảng Thương Khung”.
“Nếu tôí đã đến đây, tôi sẽ đưa nhà họ cổ lên vi trí đầu bảnq Thương Khung!”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK