Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Thiên dồn lực, sức mạnh của nhất phẩm thánh nhân lúc này tăng mạnh.

Nguồn sức mạnh này không thuộc về cậu mà tới từ Duẫn Tu Tuyệt. Vì vậy cậu không quen và dùng không được mượt mà.

Thế nhưng vì cậu có Phệ Thiên Trường Sinh Thể, thể xác được sức mạnh gia trì nên vẫn có thể phát huy được sức mạnh khó có thể tưởng tượng được.

Cậu giáng một cú đấm xuống thẳng vị trí phong ấn. Một âm thanh giòn giã vang lên, ngay vị trí trung tâm xuất hiện một nứt. Sau đó đường nứt lan ra.

Trước đó Lạc Tông Diễm đã sử dụng sức mạnh thần niệm tấn công vào vị trí trung tâm cột sáng tạo ra vết nứt. Ánh sáng của nó nhạt đi nhiều và rơi xuống.

Một đường sáng màu trắng mang theo hàn khí xuất hiện. Cả không gian bị đóng băng. Diệp Thiên và Lạc Tông Diễm cũng bị nhiễm hàn khí. Họ run rẩy giống như giữa trời lạnh không mặc gì bị vứt ra ngoài trời vậy.

“Đây chính là hàn khí Hoàng Tuyền. Không hổ danh là một trong năm sức mạnh lớn nhất trong vũ trụ.

Diệp Thiên đanh mắt. Một giây sau, luồng ánh sáng xanh tím bùng lên trên cơ thể cậu. Chân lực ập tới đánh tan hàn khí Hoàng Tuyền.

Đây dù sao cũng chỉ là hàn khí Hoàng Tuyền do tàn dư của phong ấn để lại, một người có sức mạnh nhất phẩm thánh nhên như cậu đương nhiên đủ sức đối phó. Hư Nhược Vô lúc này cũng đanh mắt, cười lạnh lùng.

“Thương Thế Thần, nếu là ông thì tôi còn kiêng dè vài phần, nhưng chỉ dựa vào hàn khí Hoàng Tuyền thì ông cho rằng ông có thể chèn ép nổi tôi sao? Nằm mơ đi”.

Cùng với tiếng hét vang lên, chân lực của ông ta lại tạo thành biển sóng khổng lồ màu đen, lớp sau chồng lên lớp trước, rót vào vị trí trung tâm như chèn ép mọi thứ và tấn công mạnh vào cột ánh sáng màu vàng nhạt

“Cạch”

Cột sáng rung lên mãnh liệt, phát ra tiếng kêu thê thảm. Nhưng tình huống đó chỉ kéo dài tầm một lúc, sau đó cột sáng nổ tung tạo thành vô số điểm sáng.

Phong ấn cũng xuất hiện vết nứt

Lúc này Hư Nhược Vô không còn bị kìm kẹp nữa, sức mạnh phóng ra toàn thân, ông ta giống như một thiên thần giáng thế. Vô số chân lực tập trung lại, bao trùm cả Tinh Ngân Chi Nhãn, đến cả mặt trời cũng bị che hết.

“Phệ Nhật Thánh Giả tôi lại được tự do rồi”.

Hư Nhược Vô gào ầm lên, cơ thể lao ra khỏi Tinh Ngân Chi Nhãn với tộc độ cực khoai. Đến cả Diệp Thiên cũng chỉ nhìn thấy một hư ảnh lướt qua rồi biến mất.

Diệp Thiên và Lạc Tông Diễm vẫn chưa rời đi, chỉ đứng im tại chỗ. Bọn họ biết rõ Hư Nhược Vô đã bị nhốt ở đây năm trăm nghìn năm rồi. Giờ phong ấn được mở ra, đạt được tự do nên ông ta sẽ điên cuồng vui mừng như thế.

Một lúc sau, chân lực bao trùm lên Tinh Ngân Chi Nhãn cũng dần tiêu tan. Sau đó Hư Nhược Vô bay ngược lại, đáp xuống ngay trước mặt Diệp Thiên và Lạc Tông Diễm.

“Cảm ơn mọi người”.

Lúc này ông ta đã thay sang bộ quần áo khác. Đó là một chiếc áo trường bào màu vàng tím, mái tóc màu lam ngọc buộc sau lưng, khuôn mặt cương nghị đầy phong độ.

Diệp Thiên và Lạc Tông Diễm chỉ nhìn nhau cười. Giờ Hư Nhược Vô đã được giải thoát rồi.

“PHải rồi”, ông ta nhìn Diệp Thiên: “Cơ thể bản nguyên của cậu bị tổn thương, vẫn chưa hồi phục. Giờ cậu lại kích hoạt nguyên thần tinh túy nữa thì cậu có cảm giác bị ảnh hưởng gì không?”

Diệp Thiên lắc đầu: “Không có cảm giác gì. Duẫn Tu Tuyệt tiền bối đã nói rồi, dùng nguyên thần tinh túy sẽ bị yếu đi trong một khoảng thời gian thôi còn không có tác dụng phụ gì cả”.

Hư Nhược Vô nghe thấy vậy mới yên tâm. Thế nhưng ông ta cũng lo lắng rằng Diệp Thiên vì cứu mình mà bị thương nặng.

Còn Diệp Thiên, cậu chỉ vuốt cằm rồi đột nhiên nói: “Lần này tới Tinh Ngân Chi Nhãn thực ra tôi vẫn còn một việc quan trọng cần ông giúp đỡ”.

“Cậu nói đi”

Sắc mặt Diệp Thiên trở nên nghiêm túc hơn: “Tôi cần ông mở khóa cho các tu sĩ ở Tinh Ngân Chi Nhãn”.

“Để họ rời đi”

“Chuyện này à?”, ông ta tỏ vẻ hiếu kỳ: “Những người đó đều là những kẻ tham lam, bị sự thần bí truyền thừa của Tinh Ngân Chi Nhãn hấp dẫn nên mới bị tôi kiểm soát, nhốt ở đây” .

“Giờ tôi được giải thoát rồi, thả họ ra cũng không sao nhưng làm vậy có lợi lạc gì cho cậu thế?”

“Đương nhiên là có”, cậu cười thần bí.

“Hơn nữa không chỉ thả họ mà còn có một điều kiện nữa”.

“Giờ tôi có một câu nói, ông nhờ thuộc hạ ở tứ phương của ông truyền tin đi là được”.

Thuộc hạ ở tứ phương mà cậu nói tới chính là bốn cao thủ siêu cấp do Hư Nhược Vô tạo ra để quản lý thành Nam Sơn, thành Tây Quỳnh, biển Đông Minh và giới Bắc Thương.

Trước đó Bắc Thương Chân Quân và Đông Minh Dạ đã bị cậu giết chết, giờ chỉ còn hai người. Với Hư Nhược Vô, ông ta sẽ tìm thêm hai người phụ hợp khác thế chỗ cho Bắc Thương Chân Quâng và Đông Minh Dạ để tiếp tục cai quản bốn phương rồi.

Và cậu cần họ truyền tin giúp mình. Hư Nhược Vô hiểu ý đồ của Diệp Thiên bèn mỉm cười: “Hóa ra cậu định lôi kéo mọi người à”.

“Cũng không cần họ phải làm thế, tôi truyền giọng của cậu, dùng chân lực để truyền đi, cậu cứ nói là được”.

“Vậy càng tốt”, Diệp Thiên mỉm cười, sau đó lên tiếng.

“Các vị tu sĩ trong Tinh Ngân Chi Nhãn, tôi là Diệp Thiên, lúc này tôi định xây dựng nguồn sức mạnh của riêng mình trong hệ Ngân Hà đó là Đế Vương Điện”.

“Đế Vương Điện cần sức mạnh của các vị mới có thể lớn mạnh và kiểm soát được hệ Ngân Hà. Vì vậy, hôm nay tôi tới là muốn bàn thương vụ giao dịch với các vị”.

“Những người đồng ý gia nhập Đế Vương Điện thì tôi – Diệp Thiên sẽ mở khóa Tinh Ngân, đưa các vị rời khỏi Tinh Ngân Chi Nhãn”

“Giờ mời các vị bày tỏ ý kiến”,

Với chân lực của Hư Nhược Vô, giọng nói của DIệp Thiên được truyền đi khắp Tinh Ngân Chi Nhãn, những tu sĩ bị nhốt ở đây đều có thể nghe thấy rõ ràng.

Sau đó, cả Tinh Ngân Chi Nhãn đều ầm ầm nổi sóng

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK