Chương 1152
Nếu như Francis không có lớp áo giáp đỏ bảo vệ thì cú đấm vừa rồi của Diệp Thiên đã khiến Francis bị thương nặng rồi.
Francis đứng trong không trung, nhìn chiếc áo vỡ vụn của mình và nhất thời không kịp phản ứng.
Chiếc áo giáp màu đỏ máu này được tạo thành từ vô số máu tươi của bé trai và bé gái. Sức mạnh thuần khiết, vừa có thể phòng ngự lại vừa có thể giảm thiểu thương tích, đồng thời có thể nuốt chửng lực tấn công.
Với tu vi của hắn, cộng thêm sự phòng ngự của lớp áo giáp này thì có thể nói dù có mười vị siêu phàm thần phẩm tấn công xung quanh cũng không hề hấn gì.
Trong cảnh giới siêu phàm, hắn có thể khẳng định, nếu giao đấu với bất kỳ người nào thì cũng sẽ không bị đánh bại. Hắn càng không bao giờ nghĩ rằng kẻ nào thuộc cảnh giới siêu phàm có thể phá vỡ lớp áo giáp của hắn.
Vậy mà Diệp Thiên lại có thể dụng sức mạnh của mình, với một đấm đấm vỡ lớp áo giáp. Sức mạnh đó khiến hắn không dám tin và không thể giải thích được.
Diệp Thiên đạp không trung, cánh tay khẽ nâng lên.
“Không có áo giáp hộ thân thì nắm đấm vừa rồi đã đủ khiến cậu bị thương rồi đấy!”
“Muốn giết tôi thì hoặc là trưởng trọng tài của viện trọng tài hoặc là Thẩm phán vương miễn cưỡng lắm mới có cơ hội làm được!”
“Dựa vào cậu sao? Còn kém xa!”
Francis là con của thẩm phán. Lần này, cũng là lầu đầu tiên hắn được giao nhiệm vụ săn giết. Thật không ngờ, Diệp Thiên – mục tiêu của hắn lại khinh thường hắn như vậy.
“Diệp Lăng Thiên, nói khoác mà không biết ngượng à!”
Hắn bạo phát, sức mạnh trong cơ thể cuồn cuộn dâng lên, và mặc dù không còn hùng hậu như trước đó nhưng ánh sáng phát ra vẫn vô cùng chói mắt, nhuốm đỏ cả không gian.
“Dựa vào cậu sao? Còn chưa đủ tư cách để khiến trọng tài trưởng và thẩm phán vương ra tay. Muốn giết cậu, một mình tôi là đủ!”
Đôi mắt hắn ánh lên vẻ điên cuồng: “Cậu tưởng, phá được áo giáp của tôi thì có thể đắc ý chắc?”
“Rầm!”
Hắn cầm lên, siết chặt nắm đấm, cơ bắp nổi cuồn cuộn và với tốc độ của mắt thường có thể nhìn thấy thì cơ thể hắn bành to ra. Cơ thể cao hơn ba mét giờ đây đã cao thêm một lần nữa lên tới năm mét.
“Huyết Ma Chi Thể!”
Một tiếng gầm vang lên, cơ thể hắn, mỗi một tấc đều phát ra ánh sáng màu đỏ máu. Nhưng dưới màu đỏ đó lại có những luồng mạch màu đen chuyển động, nhìn giống như được làm bằng hợp kim.
“Diệp Lăng Thiên, áo giáp màu đỏ máu chỉ là cấp độ phòng ngự sơ cấp mà thôi. Cậu phá bỏ nó thì đã làm sao?”
“Đây mới là sức mạnh mạnh nhất của tôi!”
Francis vừa dứt lời thì lập tức hóa thành một luồng sáng màu đỏ máu xuyên qua không gian. Trong chớp mắt đã tới trước mặt Diệp Thiên cách đó hàng trăm mét.
“Nhục Thân Phá Âm sao?”
Diệp Thiên khẽ đanh mặt.
Francis trước đó mặc dù đã bành trướng cơ thể, gia tăng sức mạnh nhưng mà sức mạnh vẫn chưa đạt tới mức độ vượt âm thanh về tốc độ.