Liêu Như Thành đứng ngoài cửa liếc nhìn Diệp Thiên bằng nửa con mắt, mang theo vẻ giễu cợt và coi thường.
Một thiên tài của giới võ thuật như cậu ta nếu muốn tìm một ngôi sao nổi tiếng làm vợ, thì gia đình đối phương e rằng sẽ khóc lóc cầu xin được kết thân với cậu ta ngay, đây chính là sức ảnh hưởng lớn mạnh mà cao thủ võ cổ truyền có được trên thế giới này, địa vị được sùng bái vô cùng, hơn hẳn so với những người chỉ có tiền tài hay quyền thế.
Còn Diệp Thiên, lại chỉ có thể “bất lực” đứng ở đó, bị Kỷ Nhược Yên tìm đến xóa hôn ước, đây chính là sự khác biệt giữa người với người, chỉ cách một bước nhưng khoảng cách chênh lệch quá xa.
Diệp Thiên sờ lên cằm, chờ Kỷ Nhược Yên nói xong cậu nhún vai ngửa hai tay ra, bật cười nhẹ kèm câu nói mang vẻ giễu cợt: “Kỷ Nhược Yên, tôi không hiểu nổi, cô ở đây nói từ nãy đến giờ là với mục đích gì!”.
“Tôi thậm chí còn không biết tôi và Kỷ Nhược Tuyết lại có hôn ước cơ đấy!”.
Một năm trước cậu đi qua một khu hoang vu ở Xương Nam thuộc tỉnh Cán Tây thì gặp một cô gái khoảng 16, 17 tuổi đang định nhảy xuống vực tự vẫn, cậu đã ra tay cứu, rồi phát hiện ra hai mắt của cô ấy bị mù, cũng có tìm hiểu qua về chuyện của cô ấy.
Cô gái ấy tên là Kỷ Nhược Tuyết, chính là em gái của Kỷ Nhược Yên đang đứng trước mặt cậu.
Kỷ Nhược Tuyết mắc căn bệnh lạ dẫn đến hai mắt không còn nhìn thấy nữa, cảm thấy thế giới này chỉ còn màu đen, mất đi ý nghĩa của cuộc sống, cho nên tự tìm đường đến bờ vực, định nhảy xuống vực kết thúc cuộc đời này, trong lòng lúc đó chỉ muốn chết.
Sau khi Diệp Thiên khám mắt cho cô ấy xong, nói với cô ấy rằng bản thân cô ấy có thể chữa được, nên mới khiến Kỷ Nhược Tuyết có lại được niềm hi vọng trong cuộc sống.
Diệp Thiên tìm cho Kỷ Nhược Tuyết hơn 10 loại thảo dược ở vùng ngoại ô Xương Nam, kết hợp với y thuật đã đạt tới đỉnh cao mà bản thân cậu rèn rũa trong nhiều năm và luyện chế thành loại thuốc có thể chữa bệnh về mắt.
Sau đó cậu đưa Kỷ Nhược Tuyết về nhà họ Kỷ tại Xương Nam, để lại thuốc và rời đi, khi đó cậu chỉ gặp bố của Kỷ Nhược Tuyết đúng một lần, nhưng căn bản không hề nhớ lúc đó có nhắc đến chuyện hôn ước hay không, nói cách khác thì cậu không hề biết chuyện cậu và Kỷ Nhược Tuyết lại có hôn ước.
“Kỷ Nhược Yên đúng không?”.
Diệp Thiên dựa vào phía sau, ngồi dựa thoải mái vào ghế sofa.
“Khi đó tôi chỉ đưa Kỷ Nhược Tuyết về nhà họ Kỷ, dặn dò bố cô vài câu về cách dùng thuốc rồi tôi đi luôn, tôi không nhớ ông ấy có nói những lời về việc hôn ước giữa tôi và Kỷ Nhược Tuyết, có lẽ ông ấy từng nói như vậy thật, nhưng tôi không hề để tâm!”.
“Cô từ xa đến tận đây nói với tôi những câu vô nghĩa này, chỉ là vì muốn xóa bỏ một cái hôn ước mà tôi không hề hay biết? Cô cảm thấy có ý nghĩa gì không?”.
Biểu cảm của Kỷ Nhược Yên hơi sững sờ, đến Liêu Như Thành đứng phía sau cô ta cũng cảm thấy kỳ lạ.
Nhìn bộ dạng của Diệp Thiên vô cùng tự nhiên, hình như thật sự không biết có chuyện hôn ước này.
Vậy bọn họ dành nhiều thời gian và công sức từ Cán Tây chạy đến tỉnh Xuyên, còn bảo nhà họ Hàn cho người đi tìm, tất cả mọi chuyện chẳng phải đều là thừa thãi hay sao?
Đôi mắt Kỷ Nhược Yên nheo lại, sắc mặt hơi khó coi, cô ta vừa nói một tràng là muốn để Diệp Thiên thấy khó mà bỏ, thế mà cuối cùng người ta lại không hề biết có chuyện hôn ước, cô ta cảm thấy bản thân đang làm trò hề.
Đúng lúc này, Diệp Thiên đột nhiên đứng lên, ném tấm thẻ ngân hàng đặt trên bàn về phía cô ta.
Một thiên tài của giới võ thuật như cậu ta nếu muốn tìm một ngôi sao nổi tiếng làm vợ, thì gia đình đối phương e rằng sẽ khóc lóc cầu xin được kết thân với cậu ta ngay, đây chính là sức ảnh hưởng lớn mạnh mà cao thủ võ cổ truyền có được trên thế giới này, địa vị được sùng bái vô cùng, hơn hẳn so với những người chỉ có tiền tài hay quyền thế.
Còn Diệp Thiên, lại chỉ có thể “bất lực” đứng ở đó, bị Kỷ Nhược Yên tìm đến xóa hôn ước, đây chính là sự khác biệt giữa người với người, chỉ cách một bước nhưng khoảng cách chênh lệch quá xa.
Diệp Thiên sờ lên cằm, chờ Kỷ Nhược Yên nói xong cậu nhún vai ngửa hai tay ra, bật cười nhẹ kèm câu nói mang vẻ giễu cợt: “Kỷ Nhược Yên, tôi không hiểu nổi, cô ở đây nói từ nãy đến giờ là với mục đích gì!”.
“Tôi thậm chí còn không biết tôi và Kỷ Nhược Tuyết lại có hôn ước cơ đấy!”.
Một năm trước cậu đi qua một khu hoang vu ở Xương Nam thuộc tỉnh Cán Tây thì gặp một cô gái khoảng 16, 17 tuổi đang định nhảy xuống vực tự vẫn, cậu đã ra tay cứu, rồi phát hiện ra hai mắt của cô ấy bị mù, cũng có tìm hiểu qua về chuyện của cô ấy.
Cô gái ấy tên là Kỷ Nhược Tuyết, chính là em gái của Kỷ Nhược Yên đang đứng trước mặt cậu.
Kỷ Nhược Tuyết mắc căn bệnh lạ dẫn đến hai mắt không còn nhìn thấy nữa, cảm thấy thế giới này chỉ còn màu đen, mất đi ý nghĩa của cuộc sống, cho nên tự tìm đường đến bờ vực, định nhảy xuống vực kết thúc cuộc đời này, trong lòng lúc đó chỉ muốn chết.
Sau khi Diệp Thiên khám mắt cho cô ấy xong, nói với cô ấy rằng bản thân cô ấy có thể chữa được, nên mới khiến Kỷ Nhược Tuyết có lại được niềm hi vọng trong cuộc sống.
Diệp Thiên tìm cho Kỷ Nhược Tuyết hơn 10 loại thảo dược ở vùng ngoại ô Xương Nam, kết hợp với y thuật đã đạt tới đỉnh cao mà bản thân cậu rèn rũa trong nhiều năm và luyện chế thành loại thuốc có thể chữa bệnh về mắt.
Sau đó cậu đưa Kỷ Nhược Tuyết về nhà họ Kỷ tại Xương Nam, để lại thuốc và rời đi, khi đó cậu chỉ gặp bố của Kỷ Nhược Tuyết đúng một lần, nhưng căn bản không hề nhớ lúc đó có nhắc đến chuyện hôn ước hay không, nói cách khác thì cậu không hề biết chuyện cậu và Kỷ Nhược Tuyết lại có hôn ước.
“Kỷ Nhược Yên đúng không?”.
Diệp Thiên dựa vào phía sau, ngồi dựa thoải mái vào ghế sofa.
“Khi đó tôi chỉ đưa Kỷ Nhược Tuyết về nhà họ Kỷ, dặn dò bố cô vài câu về cách dùng thuốc rồi tôi đi luôn, tôi không nhớ ông ấy có nói những lời về việc hôn ước giữa tôi và Kỷ Nhược Tuyết, có lẽ ông ấy từng nói như vậy thật, nhưng tôi không hề để tâm!”.
“Cô từ xa đến tận đây nói với tôi những câu vô nghĩa này, chỉ là vì muốn xóa bỏ một cái hôn ước mà tôi không hề hay biết? Cô cảm thấy có ý nghĩa gì không?”.
Biểu cảm của Kỷ Nhược Yên hơi sững sờ, đến Liêu Như Thành đứng phía sau cô ta cũng cảm thấy kỳ lạ.
Nhìn bộ dạng của Diệp Thiên vô cùng tự nhiên, hình như thật sự không biết có chuyện hôn ước này.
Vậy bọn họ dành nhiều thời gian và công sức từ Cán Tây chạy đến tỉnh Xuyên, còn bảo nhà họ Hàn cho người đi tìm, tất cả mọi chuyện chẳng phải đều là thừa thãi hay sao?
Đôi mắt Kỷ Nhược Yên nheo lại, sắc mặt hơi khó coi, cô ta vừa nói một tràng là muốn để Diệp Thiên thấy khó mà bỏ, thế mà cuối cùng người ta lại không hề biết có chuyện hôn ước, cô ta cảm thấy bản thân đang làm trò hề.
Đúng lúc này, Diệp Thiên đột nhiên đứng lên, ném tấm thẻ ngân hàng đặt trên bàn về phía cô ta.