Cậu thanh niên mặc vest nói với Tiếu Văn Nguyệt bằng vẻ áy náy.
“Không sao, bọn mình cũng mới đến thôi!”.
Tiếu Văn Nguyệt mỉm cười trả lời.
Cậu thanh niên mặc vest tên là Vương Hiên, là chủ tịch hội học sinh của trường bọn họ kiêm trưởng câu lạc bộ tán thủ của trường, còn là cậu chủ của công ty vật liệu xây dựng có tiếng trong thành phố, tuổi trẻ tài cao, được coi là nam thần của trường, được vô số các bạn nữ yêu thầm.
Nhưng Vương Hiên rất kén chọn, khi lần đầu tiền gặp Tiếu Văn Nguyệt, cậu ta vô cùng xúc động và hoàn toàn bị thu hút bởi Tiếu Văn Nguyệt, luôn xuất hiện bên cạnh Tiếu Văn Nguyệt với thân phận là sứ giả bảo vệ người đẹp.
Tuy Tiếu Văn Nguyệt không thích Vương Hiên cho lắm, nhưng cũng có chút thiện cảm, thầm chấp nhận cho cậu ta lại gần, trở thành người bạn trong mối quan hệ phức tạp.
Nhìn dáng vẻ nho nhã lễ độ, khiêm nhường lịch thiệp của Vương Hiên, Tiếu Văn Nguyệt liền không kìm được lén nhìn về phía Diệp Thiên ngồi đằng xa rồi thầm thở dài, hai người này gần như khác nhau một trời một vực.
Cậu thanh niên mặc đồ Armani là bạn trai của Lí Tinh Tinh, tên Từ Hải, là đội trưởng đội bóng rổ của trường, thân hình vạm vỡ, nhà cậu ta có mở cửa hàng thời trang hàng hiệu, giá vô cùng đắt, đây cũng là lý do Lí Tinh Tinh thích cậu ta.
“Tinh Tinh, sao thế? Nhìn em có vẻ không vui thì phải!”.
Từ Hải nhìn Lí Tinh Tinh hậm hực nãy giờ, nên tò mò hỏi.
“Hừ, còn ai ngoài cái tên nhà quê làm cho Nguyệt Nguyệt không vui, giờ cũng làm cho em không vui nữa!”.
Lí Tinh Tinh nói xong, kể lại câu chuyện từ đầu đến cuối một lượt, trong đó đương nhiên sẽ thêm mắm thêm muối, khiến Diệp Thiên bị nói thành một người vô cùng đáng ghét.
“Ồ? Nếu là quen biết rồi thì để anh gọi hắn ra đây ngồi!”.
Từ Hải thấy vậy, nhếch nụ cười nguy hiểm.
Cậu ta đứng dậy đi về phía Diệp Thiên, Tiếu Văn Nguyệt lập tức cảm thấy lo lắng.
Từ Hải ở trường xưa nay luôn là người giỏi gây chuyện, từng có người chọc tức cậu ta, bị cậu ta lôi ra bên ngoài trường đánh cho một trận khiến đối phương gãy một tay, mà gia đình đối phương cũng không dám lên tiếng, cuối cùng đành âm thầm chuyển trường.
Diệp Thiên chẳng qua chỉ là một người con nhà nông không nơi nương tựa, từ Cán Tây đến đây nhờ vả mẹ cô ta, nếu dây vào Từ Hải thì không cần nghĩ cũng biết hậu quả sẽ như thế nào.
“Người anh em, nghe nói cậu quen với Nguyệt Nguyệt? Nếu như vậy thì qua kia ngồi đi, chúng ta cùng làm quen luôn!”.
Trong khi Tiếu Văn Nguyệt đang lo lắng, thì Từ Hải đã đến trước mặt Diệp Thiên, nói với vẻ mặt cười mà như không cười.
Con người cậu ta chuyên kiểu miệng nam mô bụng bồ dao găm, ngoài mặt thì cười, nhưng sau lưng đã nghĩ xong thủ đoạn để đối phó với người ta.
Cậu ta chỉ cần thăm dò được hành tung tiếp theo của Diệp Thiên, là có thể xử Diệp Thiên rồi.
Diệp Thiên đặt cốc cà phê xuống, liếc mắt nhìn một cái, chỉ một cái thôi, cậu lại cúi đầu xuống dửng dưng nói.
“Không cân đâu, tôi không quen cô ấy!”.
“Còn cậu, tôi không có hứng thú muốn làm quen!”
Giọng nói của Diệp Thiên lạnh lùng đến kỳ lạ, khẩu khí đúng khiểu không có hứng thú.
Từ Hải hơi sững sờ, biểu cảm ngạc nhiên.
Nếu người bình thường được mời như vậy sẽ phải vui mừng đồng ý mới phải, kể cả không muốn đi thì cũng sẽ từ chối khéo, nhưng câu trả lời của Diệp Thiên khiến cậu ta thực sự không ngờ.
Còn cậu, tôi không có hứng thú muốn làm quen!
Câu nói này chắc chắn là câu nói hống hách nhất mà Từ Hải từ lúc sinh ra đến giờ lần đầu nghe thấy.
“Không sao, bọn mình cũng mới đến thôi!”.
Tiếu Văn Nguyệt mỉm cười trả lời.
Cậu thanh niên mặc vest tên là Vương Hiên, là chủ tịch hội học sinh của trường bọn họ kiêm trưởng câu lạc bộ tán thủ của trường, còn là cậu chủ của công ty vật liệu xây dựng có tiếng trong thành phố, tuổi trẻ tài cao, được coi là nam thần của trường, được vô số các bạn nữ yêu thầm.
Nhưng Vương Hiên rất kén chọn, khi lần đầu tiền gặp Tiếu Văn Nguyệt, cậu ta vô cùng xúc động và hoàn toàn bị thu hút bởi Tiếu Văn Nguyệt, luôn xuất hiện bên cạnh Tiếu Văn Nguyệt với thân phận là sứ giả bảo vệ người đẹp.
Tuy Tiếu Văn Nguyệt không thích Vương Hiên cho lắm, nhưng cũng có chút thiện cảm, thầm chấp nhận cho cậu ta lại gần, trở thành người bạn trong mối quan hệ phức tạp.
Nhìn dáng vẻ nho nhã lễ độ, khiêm nhường lịch thiệp của Vương Hiên, Tiếu Văn Nguyệt liền không kìm được lén nhìn về phía Diệp Thiên ngồi đằng xa rồi thầm thở dài, hai người này gần như khác nhau một trời một vực.
Cậu thanh niên mặc đồ Armani là bạn trai của Lí Tinh Tinh, tên Từ Hải, là đội trưởng đội bóng rổ của trường, thân hình vạm vỡ, nhà cậu ta có mở cửa hàng thời trang hàng hiệu, giá vô cùng đắt, đây cũng là lý do Lí Tinh Tinh thích cậu ta.
“Tinh Tinh, sao thế? Nhìn em có vẻ không vui thì phải!”.
Từ Hải nhìn Lí Tinh Tinh hậm hực nãy giờ, nên tò mò hỏi.
“Hừ, còn ai ngoài cái tên nhà quê làm cho Nguyệt Nguyệt không vui, giờ cũng làm cho em không vui nữa!”.
Lí Tinh Tinh nói xong, kể lại câu chuyện từ đầu đến cuối một lượt, trong đó đương nhiên sẽ thêm mắm thêm muối, khiến Diệp Thiên bị nói thành một người vô cùng đáng ghét.
“Ồ? Nếu là quen biết rồi thì để anh gọi hắn ra đây ngồi!”.
Từ Hải thấy vậy, nhếch nụ cười nguy hiểm.
Cậu ta đứng dậy đi về phía Diệp Thiên, Tiếu Văn Nguyệt lập tức cảm thấy lo lắng.
Từ Hải ở trường xưa nay luôn là người giỏi gây chuyện, từng có người chọc tức cậu ta, bị cậu ta lôi ra bên ngoài trường đánh cho một trận khiến đối phương gãy một tay, mà gia đình đối phương cũng không dám lên tiếng, cuối cùng đành âm thầm chuyển trường.
Diệp Thiên chẳng qua chỉ là một người con nhà nông không nơi nương tựa, từ Cán Tây đến đây nhờ vả mẹ cô ta, nếu dây vào Từ Hải thì không cần nghĩ cũng biết hậu quả sẽ như thế nào.
“Người anh em, nghe nói cậu quen với Nguyệt Nguyệt? Nếu như vậy thì qua kia ngồi đi, chúng ta cùng làm quen luôn!”.
Trong khi Tiếu Văn Nguyệt đang lo lắng, thì Từ Hải đã đến trước mặt Diệp Thiên, nói với vẻ mặt cười mà như không cười.
Con người cậu ta chuyên kiểu miệng nam mô bụng bồ dao găm, ngoài mặt thì cười, nhưng sau lưng đã nghĩ xong thủ đoạn để đối phó với người ta.
Cậu ta chỉ cần thăm dò được hành tung tiếp theo của Diệp Thiên, là có thể xử Diệp Thiên rồi.
Diệp Thiên đặt cốc cà phê xuống, liếc mắt nhìn một cái, chỉ một cái thôi, cậu lại cúi đầu xuống dửng dưng nói.
“Không cân đâu, tôi không quen cô ấy!”.
“Còn cậu, tôi không có hứng thú muốn làm quen!”
Giọng nói của Diệp Thiên lạnh lùng đến kỳ lạ, khẩu khí đúng khiểu không có hứng thú.
Từ Hải hơi sững sờ, biểu cảm ngạc nhiên.
Nếu người bình thường được mời như vậy sẽ phải vui mừng đồng ý mới phải, kể cả không muốn đi thì cũng sẽ từ chối khéo, nhưng câu trả lời của Diệp Thiên khiến cậu ta thực sự không ngờ.
Còn cậu, tôi không có hứng thú muốn làm quen!
Câu nói này chắc chắn là câu nói hống hách nhất mà Từ Hải từ lúc sinh ra đến giờ lần đầu nghe thấy.