"Hử?".
Diệp Thiên vốn đang sẵn sàng đón địch, sức mạnh thần niệm được huy động đến cực điểm, chuẩn bị đánh nhau với bà lão, nhưng lời nói của bà ta lại khiến cậu đứng ngây ra như phỗng.
Ánh lệ lấp lánh trên khóe mắt bà lão, nhưng bà ta không chút quan tâm, khuôn mặt lộ vẻ thương nhớ, nhìn khuôn mặt Diệp Thiên không chớp mắt, dường như đang chìm vào hồi ức xa xôi nào đó.
Diệp Thiên bị ánh mắt này nhìn cho toàn thân mất tự nhiên, cậu có cảm giác như bà lão đang nhìn người yêu của mình.
Cậu lập tức ho khan một tiếng, phá vỡ bầu không khí lúng túng: "Tiền bối, bà quen tổ tiên của tôi sao?".
Vừa nãy, rõ ràng bà lão nhìn thấy tộc văn của tộc họ Diệp mới dừng tay, "lão già" trong miệng bà ta chắc hẳn là Diệp Kình Thương.
"Hừ!", không ngờ Diệp Thiên vừa hỏi xong, bà lão liền lau nước mắt, cười khẩy một tiếng.
"Ai quen lão khốn kiếp họ Diệp đấy chứ? Tôi không có hứng thú với loại đàn ông phụ bạc đó, gặp lần nào tôi giết lần đó!".
"Cả cậu nữa, thằng nhóc khốn kiếp, cậu mang dòng máu của ông ta, cũng phong lưu anh tuấn như ông ta hồi còn trẻ. Tôi nhìn đã thấy ghét, phải cho một bài học!".
Dứt lời, bà lão lại hạ tay xuống, cơn bão khổng lồ vốn đang đứng im lại bắt đầu trở nên cuồn cuộn, ập về phía Diệp Thiên.
Diệp Thiên nhíu mày, rõ ràng vừa nãy bà lão còn có dáng vẻ hoài niệm thương nhớ, nhưng bây giờ nói trở mặt liền trở mặt, trước sau mới có mười mấy giây. Quả nhiên tốc độ trở mặt của phụ nữ không liên quan gì đến tuổi tác của bọn họ.
Huống hồ, rõ ràng đó là món nợ của Diệp Kình Thương, mà bà lão lại đổ lên đầu Diệp Thiên, đây là đạo lý gì vậy?
Nhưng lúc này, cậu không rảnh nhiều lời với bà lão, dù đối thủ là ai, nếu đã ra tay thì cậu tuyệt đối sẽ không nương nhẹ. Cho dù cảm nhận được sức mạnh vô biên mang tính áp đảo của bà lão thì vẫn vậy.
Đối mặt với cơn bão như con rồng mấy chục nghìn mét, Diệp Thiên chập hai ngón tay lại thành kiếm, tia sáng trắng bắn ra từ đầu ngón tay, kéo ra kiếm Thánh Hồn ba xích ba tấc. Dưới sự gia trì của tộc văn tộc họ Diệp, kiếm Thánh Hồn lại nở ra thành sáu xích sáu tấc.
"Soạt!".
Khi cơn bão lao tới trước mặt, Diệp Thiên nâng ngón tay lên, chém ngang một nhát, tiếng kiếm lập tức vang khắp đất trời.
Một luồng kiếm khí to tới nghìn mét quét ngang hư không, chém vào chính giữa cơn bão.
"Rắc!".
Khi chạm vào cơn bão, kiếm mang Thánh Hồn lại bị kẹt ở trong, phát ra tiếng ma sát bén nhọn chói tai, tia lửa tung tóe trong hư không.
"Sức mạnh thật khủng khiếp!".
Diệp Thiên thầm sửng sốt, nhưng không chút do dự, lập tức bước tới, thần niệm lại nổi lên. Kiếm mang Thánh Hồn lập tức nở ra, từ gần nghìn mét lên đến hai nghìn mét.
Chỗ sắc bén của kiếm mang khảm luôn vào lòng cơn bão, cuối cùng cũng thành công khoét được một lỗ hổng. Cơn bão cũng bị kiếm mang chặn ở giữa hư không, nhất thời giằng co.
"Ủa?".
Khuôn mặt bà lão tỏ vẻ kinh ngạc, tuy bà ta còn chưa dùng tới ba phần sức mạnh, nhưng đã đủ để nghiền nát nguyên anh nhất phẩm một cách dễ dàng. Cho dù là hóa thần ở đây mà không phải hóa thần chuyên tu thần niệm, thì cũng rất khó đỡ được đòn tấn công này của bà ta.
Nhưng Diệp Thiên lại làm được dựa vào tu vi nguyên anh nhất phẩm?
Nhưng bà ta chỉ kinh ngạc một thoáng, tâm niệm chợt động, cơn bão rợp trời kia bỗng cuộn lên, lướt qua kiếm mang khổng lồ hai nghìn mét, từ hai mé ập lại, nhốt luôn Diệp Thiên vào trong.
Cơn bão này thuần túy được ngưng tụ từ sức mạnh thần niệm, lúc này nó bao vây Diệp Thiên, áp lực đáng sợ tỏa ra xung quanh, nhanh chóng kẹp cậu vào giữa.
Thủ đoạn này giống với việc Tiêu Thiên Thần dùng sức mạnh thần niệm ép nát Kim trưởng lão không lâu trước đó, chỉ là sức mạnh của bà lão này không biết hơn Tiêu Thiên Thần gấp bao nhiêu lần.
Còn Diệp Thiên cũng cảm nhận được cảm giác chèn ép khó chịu, lông mày lập tức nhíu lại.
Đúng lúc này, bà lão lạnh lùng lên tiếng: "Oắt con, tu vi của cậu kém tôi quá xa, huống hồ còn ở cấm địa Càn Khôn này, cậu không thể là đối thủ của tôi được".
"Chỉ cần cậu hét câu Diệp Kình Thương là lão khốn ba lần, thì tôi sẽ tha cho cậu, được không?".
Diệp Thiên nghe thấy thế thì không chút do dự, ánh mắt trầm xuống.
"Trước đó tôi tưởng bà và tổ tiên của tôi là chỗ quen biết cũ, nên gọi bà một tiếng tiền bối. Bà già, bà đừng có được voi đòi tiên!".
"Bảo tôi sỉ nhục tổ tiên, bà xứng sao?".
"Cho dù không thắng được bà, thì tôi cũng bắt bà phải trả cái giá thê thảm!".
Dứt lời, thần mang trong mắt Diệp Thiên lại tăng vọt, sức mạnh thần niệm nhờ có tộc văn của tộc họ Diệp gia trì, trở nên cô đọng đặc quánh hơn, giống như vật chất thật, bắt đầu dao động quanh người, lao về phía cơn bão đang khép lại.
Thấy thế, sự lạnh lẽo trong mắt bà lão lập tức biến mất tăm, thế công khủng khiếp đang ngưng tụ cũng tan biến, trời đất lại trở nên yên bình.
Diệp Thiên cảm thấy vô cùng khó hiểu, đanh mắt nhìn qua, muốn xem bà lão này giở trò gì.
Chỉ thấy bà ta chắp tay đứng đó, sắc mặt vừa bất lực vừa hoài niệm.
"Tính tình của cậu giống hệt với lão già đó, vừa thối vừa cứng, không bao giờ chịu nhún nhường!".
Dứt lời, bà ta mỉm cười với Diệp Thiên, tỏ vẻ tán thưởng.
"Nhưng cậu đã thông qua thử thách của tôi, nếu vừa nãy cậu chửi thật, thì tôi sẽ không chút do dự trấn áp linh hồn của cậu ở đây".
"Một người vì tính mạng bản thân mà chửi mắng sỉ nhục tổ tiên thì không xứng mang họ "Diệp", nhưng cậu đã làm rất tốt".
Diệp Thiên không tỏ thái độ gì, cũng chẳng nói chẳng rằng, bà già này tính tình quái gở, ai biết bà ta có bất ngờ ra tay nữa không?
Nhưng hình như bà lão đã thực sự lấy lại bình tĩnh, chỉ đứng quan sát Diệp Thiên.
"Thú vị, đúng là thú vị thật".
"Nguyên anh nhất phẩm mà có thể khởi động tộc văn của tộc họ Diệp, cuối cùng cũng có một hậu bối không cần dựa vào sức mạnh của ông ta mà có thể tự đánh thức huyết mạch rồi".
"Nếu lão già Diệp Kình Thương kia mà biết, chắc là sẽ cười không khép được miệng".
Nhìn dáng vẻ sẵn sàng chiến đấu của Diệp Thiên, bà ta lập tức phất tay, nở nụ cười hiền từ: "Nhóc con, không cần phải cảnh giác như vậy đâu. Cậu yên tâm, tôi sẽ không ra tay với cậu nữa".
"Tôi với tổ tiên của cậu cũng coi như... hồng nhan tri kỉ".
Lúc nói câu này, ánh mắt bà lão lóe lên sự thương cảm và không cam lòng, dường như rất nuối tiếc tình cảm này.
Thần kinh căng thẳng của Diệp Thiên dần được thả lỏng: "Không biết nên gọi tiền bối là gì?".
Bà lão mỉm cười, hiền hòa đáp: "Tôi cùng lứa với tổ tiên của cậu, nhưng tôi không thích người khác gọi tôi là "lão tổ" gì đó, gọi tôi là Diễm tiền bối đi".
Diệp Thiên lập tức gật đầu, ôm quyền nói với bà lão: "Hậu bối Diệp Thiên tham kiến Diễm tiền bối".
Bà lão xua tay, gạt bỏ những lễ tiết phức tạp này, sau đó ánh mắt thay đổi, nghiêm túc nói: "Diệp Thiên, nếu cậu đã đến cấm địa Càn Khôn này thì tức là cậu có tư chất tiếp xúc với "bí mật Càn Khôn"!".
"Cậu là con cháu đời sau của lão già kia, tôi đương nhiên sẽ không bỏ mặc bên ngoài. Hãy mở cánh cửa đầu tiên đi, tôi sẽ truyền "bí mật Càn Khôn" cho cậu".
"Bí mật Càn Khôn?", Diệp Thiên tỏ vẻ khó hiểu: "Trong Tỏa Thiên Nghiên này còn có thứ như vậy tồn tại sao?".
"Tỏa Thiên Nghiên?", bà lão nghe thấy thế, không khỏi cười khẽ: "Cậu gọi món bảo vật này là Tỏa Thiên Nghiên?".
Ánh mắt bà ta bắn ra tia sáng, giọng nói nghiêm nghị.
"Bảo vật này không phải tên là Tỏa Thiên Nghiên gì cả, nó là một trong số những bí bảo chí tôn ra đời từ thuở vũ trụ sơ khai".
"Tên của nó là Càn Khôn Luyện Thần Ấn!".