Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cái gì?".

Linh hồn của Hoa Lộng Ảnh và Diệp Thiên kết nối với nhau, nên cô ấy có thể nhìn thấy và nghe thấy rõ ràng mọi thứ cậu chứng kiến.

Những lời Phùng Thiên Mạch và Lạc Tinh nói khiến cô ấy ngây ra như phỗng, nỗi bi phẫn do đồng môn bị giết hại giờ phút này cũng bớt đi vài phần.

Trong ký ức của Hoa Lộng Ảnh, cô ấy là một cô nhi, được Thanh Dương Thánh Giả đưa về Chân Vũ Thánh Môn từ nhỏ, nuôi nấng thành người, đồng thời truyền thụ tất cả tu vi. Cô ấy đã lớn lên cùng rất nhiều sư huynh sư đệ đồng môn ở Chân Vũ Thánh Môn.

Mọi chuyện phải là như vậy chứ!

Tại sao Phùng Thiên Mạch và Lạc Tinh lại nói cô ấy mới đến Chân Vũ Thánh Môn từ nửa năm trước?

"Tiểu Ảnh, em có thấy rõ không?".

Trong lúc cô ấy đang hỗn loạn, thì giọng nói của Diệp Thiên bất ngờ vang lên trong đầu.

"Đây chính là thủ đoạn bỉ ổi của Chân Vũ Thánh Môn, sau khi bắt em đi, bọn họ xóa sạch ký ức của em, tạo một ký ức mới, để em hết lòng trung thành báo đáp cho bọn họ".

"Đây chỉ là bước đầu tiên, anh sẽ từ từ chứng minh cho em thấy, em hãy nhìn cho kĩ!".

Giọng nói của Diệp Thiên biến mất khỏi đầu Hoa Lộng Ảnh, đúng lúc cô ấy đang kinh ngạc thì thân hình Diệp Thiên chợt động.

"Soạt!".

Chỉ thấy Diệp Thiên vung cánh tay lên, tế ra hai luồng chân lực bao trùm Phùng Thiên Mạch và Lạc Tinh, sau đó năm ngón tay nắm chặt lại.

"Bụp bụp!".

Hai âm thanh trầm đục vang lên, Phùng Thiên Mạch và Lạc Tinh không kịp kêu tiếng nào đã hóa thành mảnh vụn đầy trời, chỉ còn là một đám sương máu bay trong hư không.

Hai thiên kiêu đỉnh cấp của Chân Vũ Thánh Môn cứ thế bị Diệp Thiên lấy mạng một cách dễ dàng.

Từ lúc Diệp Thiên đặt chân đến Chân Vũ Thánh Môn tới bây giờ, tất cả những người cậu gặp đều không ai sống sót.

Đối với cậu thì Chân Vũ Thánh Môn không có ai là vô tội, từ khoảnh khắc bọn họ ngụy tạo một thế giới giả cho Hoa Lộng Ảnh, thì đã định trước Diệp Thiên tuyệt đối không tha cho bọn họ, mà còn tàn sát không thương tiếc.

Sau khi Diệp Thiên giết chết Phùng Thiên Mạch và Lạc Tinh, các đệ tử của Chân Vũ Thánh Môn đều bị dọa cho vỡ mật, không dám tiến lên nữa, chỉ muốn xoay người bỏ chạy.

Đối mặt với tên "ác ma" thấy người là giết, không thèm nhiều lời như vậy, ai dám chống lại chứ?

"Muốn chạy sao?".

Có mấy trăm người bỏ chạy, ánh mắt Diệp Thiên trở nên lạnh lẽo, giơ bàn tay lên, một luồng Kỳ Lân Chân Hỏa bùng lên ở bàn tay cậu.

Ngọn lửa màu vàng rực rỡ cháy hừng hực, sau đó Diệp Thiên cong ngón tay khẽ búng, ngọn lửa màu vàng lập tức nổ tung, hóa thành vô số đốm sáng, đuổi theo người của Chân Vũ Thánh Môn.

"Bụp!".

Trong không trung, từng ngọn lửa bùng lên, vô cùng rực rỡ, lại cực kỳ quỷ dị. Đằng sau mỗi ngọn lửa đều là một người của Chân Vũ Thánh Môn bị thiêu đến chết.

Những người may mắn đang đứng cách xa nghìn mét chứng kiến cảnh tượng này, trong lòng sợ hãi tột độ, toàn thân run lên bần bật. Thủ đoạn của Diệp Thiên quả thực quá tàn nhẫn, đối với bất cứ ai dù là già trẻ gái trai, cậu đều không chút nương tay, thẳng tay giết hết.

Hôm nay, Chân Vũ Thánh Môn không còn tĩnh lặng yên bình trang nghiêm như mọi ngày, mà biến thành luyện ngục tu la, đầy rẫy hiểm nguy.

Đúng lúc người của Chân Vũ Thánh Môn sợ sắp vỡ mật, bỗng có mấy tiếng phá không vang lên.

"Vèo!".

Chỉ thấy năm bóng dáng cùng hạ xuống, ai nấy đều có khí tức siêu phàm, tỏa ra dao động sức mạnh cường hãn.

Nhìn thấy bọn họ, người của Chân Vũ Thánh Môn đều tỏ vẻ mừng rỡ, một số người còn không nhịn được kêu lên kinh ngạc.

"Là năm vị trưởng lão của Chấp Pháp Đường!".

Ánh mắt mọi người tràn trề hi vọng, năm vị trưởng lão của Chấp Pháp Đường là những sự tồn tại mạnh mẽ chỉ đứng sau thất đại thánh nhân của Chân Vũ Thánh Môn, tu vi đều trên thánh nhân tam phẩm, riêng trưởng lão Giới Luật của Chấp Pháp Đường còn đạt tới thánh nhân lục phẩm, cũng là một cường giả hiển hách của thế giới trung tâm Ngân Hà.

"Ngông cuồng to gan, dám giết người của tông môn ta?".

"Chờ chúng tôi bắt được cậu sẽ khiến cậu chịu đủ hành hạ, sống không bằng chết!".

Một trưởng lão của Chấp Pháp Đường với tu vi thánh nhân tứ phẩm nhìn thấy cảnh tượng thây chất đầy đồng, máu chảy thành sông khắp tông môn, không nhịn được quát lớn một tiếng, rồi lao về phía Diệp Thiên.

Tuy không biết rốt cuộc tại sao Diệp Thiên có thể đánh một đường thế như chẻ tre không chút trở ngại, nhưng ông ta tự nhận tu vi hóa thần nhất phẩm của Diệp Thiên không đáng để bận tâm.

"Trấn Long Nhất Kích!".

Ông ta cất một bước đã tới đỉnh đầu Diệp Thiên, bàn chân bất ngờ giẫm mạnh xuống hư không.

Đây chính là một trong những tuyệt học truyền thừa của Chân Vũ Thánh Môn, Phùng Thiên Mạch từng thi triển trước mặt Diệp Thiên, nhưng dù sao hắn cũng chỉ là hóa thần bát phẩm, tu vi còn kém xa người này.

Vị trưởng lão này của Chân Vũ Thánh Môn vừa ra tay, không gian bên dưới ông ta liền méo mó dữ dội, sức mạnh cuồn cuộn từ bốn phương tám hướng ép về phía Diệp Thiên.

Kích này có thể trấn được Chân Long!

Nhưng Diệp Thiên chẳng chớp mắt lấy một cái, chờ sức mạnh ép đến gần, cậu mới chậm rãi giơ tay, đánh một quyền ra.

Tam Tuyệt Quyền, Phong Thiên Địa!

"Vù!".

Một âm thanh trầm đục vang lên, không gian vốn méo mó xuống dưới lập tức bị một quyền này của Diệp Thiên đánh ngược trở lại, ép về phía trưởng lão thánh nhân của Chân Vũ Thánh Môn. Sức mạnh cuồn cuộn hóa thành rất nhiều chùm sáng màu xám nhạt lao vút lên, bắn về phía tứ chi của ông ta.

"Cái gì?".

Ông ta biến sắc, định điều động chân lực phòng ngự, nhưng ông ta vừa có hành động, thì một quyền kình đáng sợ khảm trong không gian bất ngờ bùng phát, giống như một viên đạn xuyên giáp không thể tưởng tượng được, xuyên qua lồng ngực của ông ta.

"Bốp!".

Lồng ngực của thánh nhân tứ phẩm lập tức xuất hiện một cái lỗ máu, thần mang trong mắt cũng nhanh chóng biến mất.

Bốn trưởng lão còn lại của Chấp Pháp Đường thấy thế đều kinh hãi biến sắc, trưởng lão Giới Luật khẽ gầm lên: "Tất cả cùng ra tay, cứu ông ấy về!".

Trong chớp mắt, bốn vị thánh nhân đồng thời ra tay, nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước.

Khoảnh khắc bọn họ hành động, bàn tay của Diệp Thiên thuận thế kéo mạnh, lôi linh hồn của vị trưởng lão Chấp Pháp Đường có tu vi đạt tới thánh nhân tứ phẩm kia ra, bóp nát thành những đốm sáng đầy trời.

"Khốn kiếp!".

Bốn người còn lại thấy thế đều tức điên lên, trong chớp mắt, bốn luồng công kích che lấp phạm vi một trăm nghìn mét, bao trùm cả tiên sơn Chân Vũ Thánh Môn bên trong, chèn ép về phía Diệp Thiên.

Giờ phút này, sự tức giận đã khiến bọn họ mất hết lý trí, bọn họ không quan tâm liệu có phá hoại sơn môn của Chân Vũ Thánh Môn hay không, chỉ muốn dốc toàn lực giết chết Diệp Thiên.

Thấy bốn người liên thủ xuất kích, Diệp Thiên không nói một lời, ánh mắt vẫn vô cùng điềm tĩnh.

Bây giờ dưới kim tiên bán bộ, còn chẳng có ai đủ tư cách để cậu khai mở tam hoa tụ đỉnh, nói gì đến mấy thánh nhân còn chưa được thất phẩm?

Chân lực vô cùng to lớn bao trùm cả bầu trời, Diệp Thiên chỉ hơi ngước mắt lên, sau đó nắm chặt bàn tay, lại tung ra một quyền nữa.

Tam Tuyệt Quyền, Thôn Nhật Nguyệt!

"Soạt!".

Quyền này vừa ra, thiên địa thất sắc, nhật nguyệt cùng hiện. Dưới quyền kình cuồng bạo của Diệp Thiên, đòn tấn công liên thủ che trời rợp đất kia dễ dàng bị xuyên thủng như cửa sổ bằng giấy, sau đó quyền kình tỏa ra xung quanh một cách ngang ngược, nuốt chửng đòn tấn công của bốn người.

"Không thể nào!".

Ánh mắt của trưởng lão Giới Luật tỏ vẻ kinh hãi, còn chưa kịp hoàn hồn thì bàn tay của Diệp Thiên đã nhằm về phía bốn người, sau đó khẽ nắm lấy.

Viêm Tức Tuyệt Diệt Thủ!

"Ầm!".

Bàn tay ngọn lửa khổng lồ giáng từ trên trời xuống, bốn vị thánh nhân vô cùng khiếp sợ, đồng thời điều động chân lực ngưng tụ công kích, chuẩn bị đỡ đòn.

Nhưng dưới bàn tay được bao trùm bởi ngọn lửa hừng hực này, bất cứ công kích nào cũng chỉ là con muỗi, dễ dàng bị phá tan, thôn phệ, thiêu đốt sạch sẽ.

Dưới sự chứng kiến của rất nhiều người Chân Vũ Thánh Môn, bốn vị trưởng lão Chấp Pháp Đường bị bàn tay ngọn lửa màu vàng nuốt chửng, biến mất hoàn toàn.

Diệp Thiên đã tiêu diệt toàn bộ Chấp Pháp Đường của Chân Vũ Thánh Môn với khí thế vô địch.

"Ma quỷ, hắn là ma quỷ!".

Lúc này, vô số người của Chân Vũ Thánh Môn đã bị dọa cho hai chân mềm nhũn, không ngừng lùi lại, tất cả sự kiêu ngạo, tất cả tôn nghiêm trong lòng đều bị chà đạp nát vụn.

Diệp Thiên không vội giết ngay đám kiến hôi này, mà ngước mắt lên, nhìn vào sâu trong Chân Vũ Thánh Môn.

Ở đó có sáu bóng dáng đang nhanh chóng bay về phía này.

Mỗi bóng dáng đều có khí tức thông thiên, người yếu nhất cũng có tu vi đạt tới thánh nhân cửu phẩm.

"Cuối cùng cũng ra mặt!".

Diệp Thiên lẩm bẩm, dưới chân không gió nhưng vẫn chậm rãi bay lên không trung, đứng đối mặt với sáu người kia.

Khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Thiên, một người trong số họ lập tức đanh mắt lại, vẻ mặt vô cùng khó tin.

Thanh Dương Thánh Giả!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK