Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mắt Diệp Thiên không hề có dao động gì, lần lượt nhìn qua các vị hóa thần của Kiếm Tông, dường như rất bình thường.

Ban đầu cậu đã định lùi một bước, chỉ đánh bại nhị trưởng lão, không nghĩ sẽ tới mức quyết định sinh tử. Nhưng khi nhị trưởng lão dùng sức mạnh tinh huyết kích hoạt hình thái cuối cùng của Đại Thiên Kiếm Trận, cậu đã không còn do dự nữa.

Kẻ nào muốn giết cậu, cậu sẽ không do dự mà giết kẻ đó. Dù lúc này cường địch vây quanh, cậu cũng sẽ không do dự.

Đại trượng phu một mình chống lại kẻ địch, hơn nữa đây cũng không phải lần đầu cậu gặp tình huống này.

Trên không trung, một mình cậu đối mặt với sáu vị đại năng hóa thần, ánh sáng xanh lan tỏa quanh người. Khí tức mạnh mẽ lan tràn trên không trung, hai mắt tỏa ra ánh sáng thần. Sức mạnh thần niệm lượn lờ quanh người, hóa thành biển vô hình bao trùm chân trời bên này.

Với sức mạnh hiện nay, cậu lấy một chọi sáu tuy có hơi khó nhưng cũng không đến nỗi bó tay bó chân.

Lúc này, sáu vị hóa thần của Kiếm Tông ngoại trừ tông chủ Kiếm Bắc Lương, những người khác đều có vẻ nghiêm nghị.

Ở tình thế này, Diệp Thiên không những không có ý định tránh đi, mà còn muốn đồng thời đối phó với mấy người họ?

Đám người Long Tuyết Viên đứng ở bên dưới cũng tràn đầy ngạc nhiên, không khỏi kinh ngạc.

Phải biết rằng Diệp Thiên đã trải qua một trận chiến kịch liệt, hơn nữa còn chiến đấu với một vị hóa thần cửu phẩm sử dụng sức mạnh tinh huyết, tất nhiên tiêu hao sẽ rất lớn. Bây giờ cậu lại bâng quơ bảo một mình cậu sẽ chiến đấu với mấy người họ. Chỉ riêng ý chí không sợ chiến đấu này đã khiến bọn họ không theo kịp.

Trên không trung nhất thời rơi vào im lặng, sau đó, tứ trưởng lão phá vỡ im lặng trước tiên.

“Nhiều lời với cậu ta làm gì, mọi người cùng lên đi!”.

“Cậu ta dám giết nhị trưởng lão của Kiếm Tông chúng ta, vậy chỉ có dùng máu để trả, không thì uy danh của Kiếm Tông chúng ta để đâu?”.

Ông ta nói xong thì đạp chân, vẽ ra một đường cong quỷ dị trên bầu trời, giống như chim ưng vồ mồi, lao về phía Diệp Thiên từ trên cao.

Trong nháy mắt, khoảng cách giữa ông ta và Diệp Thiên chỉ còn lại trăm mét, đúng lúc này, ông ta vung tay áp về phía Diệp Thiên.

Cùng là Đại Tung Dương Chưởng, một trong những tuyệt học của Kiếm Tông.

Mặc dù tu vi của ông ta chỉ có hóa thần bát phẩm, thấp hơn nhị trưởng lão nhiều, nhưng đòn đánh này cũng che khuất bầu trời, chân lực và chưởng lực bao trùm mấy chục nghìn mét không gian, che phủ đất trời.

Diệp Thiên lại không nhìn lấy một cái, toàn thân tỏa ra ánh sáng xanh, vung ra một quyền.

Tam Tuyệt Quyền, Thôn Nhật Nguyệt!

Sức mạnh một quyền làm đất trời núi sông đều rung chuyển, toàn bộ Hàm Thành rung chuyển kịch liệt. Trên bầu trời Hàm Thành, nhật nguyệt đồng thời xuất hiện, chiếu soi đất trời, trời vốn đang là buổi chiều tối lại sáng chói như ban ngày.

Quyền này va chạm với thủ ấn màu đỏ tươi, quyền kình đáng sợ chứa lực xuyên thấu vô cùng vô tận đánh xuyên qua Đại Tung Dương Chưởng giữa không trung.

Đòn tấn công của tứ trưởng lão bị phá, lập tức rên lên một tiếng, khí huyết trong cơ thể sôi sục, lùi về sau.

Ông ta lùi lại nhanh, quyền kình của Diệp Thiên truy kích còn nhanh hơn. Trong ánh sáng nhật nguyệt chiếu rọi, quyền kình kéo ra một con đường khổng lồ mấy nghìn mét, thẳng tới trước ngực tứ trưởng lão, sắp sửa đâm xuyên chân lực hộ thể của ông ta.

Đúng lúc đó, một tiếng xé gió gấp gáp vang lên, một bóng người bay ngang bầu trời, đánh tới một chưởng.

Chưởng ấn màu đỏ lại xuất hiện, mặc dù đòn này không bằng nhị trưởng lão trước kia, nhưng không thua kém tứ trưởng lão bao nhiêu. Đòn đánh này tấn công đến theo hướng ngang, vừa vặn ngăn chặn đường tiến của quyền kình của Diệp Thiên. Hai bên chạm nhẹ sau đó đồng thời nổ tung.

“Ầm!”.

Quyền kình và chưởng lực đồng thời nát tan. Diệp Thiên liếc sang, không biết từ lúc nào ngũ trưởng lão đã đứng bên cạnh tứ trưởng lão, người vừa ra tay cứu viện chính là ông ta.

Hai vị hóa thần bát phẩm liên thủ đã chặn được một quyền của Diệp Thiên.

“Nạp mạng đi!”.

Diệp Thiên không kịp thở lấy hơi, một tiếng quát to đã vang lên từ trên đỉnh đầu.

Một bóng người dùng phương thức di chuyển tức thời đến phía bên trên cậu, sau đó năm ngón chụm lại, vô số quang kiếm lập tức ngưng tụ thành hình.

Đại Thiên Kiếm Trận!

Khác với quang kiếm mà nhị trưởng lão ngưng tụ, số quang kiếm này không có màu trắng xám, mà là màu tím xanh.

Người ngưng tụ kiếm trận là đại trưởng lão Kiếm Tông. Ông ta cũng là hóa thần cửu phẩm giống nhị trưởng lão, hơn nữa thời gian ở hóa thần cửu phẩm lâu hơn, do đó sức chiến đấu của ông ta mạnh hơn.

Kiếm trận vừa thành hình lập tức bao phủ mấy chục nghìn mét trên bầu trời, hơn nữa số lượng quang kiếm trong đó nhiều hơn, dày đặc hơn nhị trưởng lão.

Nhị trưởng lão dùng chân lực ngưng tụ ba mươi nghìn thanh quang kiếm, đại trưởng lão thì ngưng tụ thành bốn mươi lăm nghìn thanh quang kiếm, nhiều hơn đến mười lăm nghìn thanh.

Trong trận đấu đỉnh cao, chỉ hơn kém nhau một chút là có thể quyết định thắng thua.

Kiếm ý đáng sợ phủ xuống từ trên đỉnh đầu Diệp Thiên. Không gian nơi cậu đứng đã bị kiếm khí mạnh mẽ xoắn nát vụn, xung quanh liên tục xuất hiện những vết nứt trống rỗng. Cậu đứng ở trung tâm, cơ thể đã bị chém mấy chục mấy trăm kiếm, vang lên tiếng kim loại va chạm leng keng, nhưng cuối cùng vẫn không phá được phòng ngự cơ thể cậu.

“Thủ đoạn này đã dùng một lần rồi, chỉ dựa vào kiếm trận mà muốn giết tôi sao?”.

Diệp Thiên nhếch lên nụ cười nhạt, tay nắm lại thành quyền, sức mạnh gió sấm đã truyền vào nắm đấm.

“Phá cho tôi!”.

Cậu bỗng đạp chân giữa trời xông lên, nhẹ nhàng vung tay đánh tới.

“Ầm!”.

Một quyền vung ra, sức mạnh gió sấm tàn phá, vô số không gian xung quanh nắm đấm của Diệp Thiên vỡ nát, dòng chảy rối không gian phá tan mấy chục nghìn thanh quang kiếm. Gần như chỉ trong nháy mắt, bốn mươi lăm nghìn thanh quang kiếm đã bị Diệp Thiên phá nát hết một phần ba.

Đại trưởng lão biến sắc, nói với những người khác: “Giúp tôi một tay, truyền chân lực của mọi người vào kiếm trận, một đòn trấn áp giết chết cậu ta!”.

Nghe vậy, tam trưởng lão, tứ trưởng lão, ngũ trưởng lão và cả trưởng lão truyền công Kiếm Tam Tư đồng thời bay lên cao. Bốn luồng chân lực khác màu đồng loạt hội tụ về phía đại trưởng lão, được ông ta dung hòa vào người.

Trong nháy mắt, khí tức của đại trưởng lão tăng vọt giống như mở máy gia tốc. Luồng sức mạnh này gần như tiếp cận đến hóa thần thần phẩm giống như Kiếm Bắc Lương.

Khí tức của ông ta tăng cao, theo đó kiếm trận vốn bị Diệp Thiên phá nát một phần ba lại điên cuồng cuốn lên. Những thanh quang kiếm giống như măng mọc sau mưa nhô lên từ trong mây mù. Chỉ trong nháy mắt, quang kiếm vốn đã dày đặc lại tăng thêm ba mười nghìn cây.

Cộng thêm một phần ba số còn lại trước kia, quanh người Diệp Thiên lúc này có đến gần năm mươi nghìn thanh quang kiếm bao vây, hình thành lưới kiếm không có chỗ hở, ngay cả con rồi cũng khó bay lọt.

“Đại Thiên Kiếm Trận, Nhân!”.

Đại trưởng lão hét lên một tiếng, rót chân lực vào. Trên bầu trời Hàm Thành lập tức tỏa ra ánh sáng thần rực rỡ, vô số quang kiếm ba thước dài ra thành sáu thước, kiếm khí và kiếm ý cũng nhanh chóng sinh ra, như muốn nuốt chửng Diệp Thiên.

Giờ phút này, Diệp Thiên cũng cảm nhận được sự nguy hiểm. Năm người hợp sức sử dụng Đại Thiên Kiếm Trận, uy lực của nó đã có thể uy hiếp cậu.

Dù vậy, cậu cũng không có vẻ kiêng dè gì nhiều, ngược lại nhếch miệng cười.

“Đến bây giờ tôi vẫn chưa thử uy lực chân chính của thứ này, vừa khéo hôm nay thử trên người các ông!”.

Nói xong, ánh sáng thần trong mắt cậu lui đi, sức mạnh thần niệm quanh người cũng biến mất.

Đám người đại trưởng lão nghiêm mặt, cứ nghĩ Diệp Thiên đã từ bỏ chống cự, nhưng một khắc sau, dị biến sinh ra.

Ở giữa trán Diệp Thiên, một quang ấn bỗng nhiên hiện ra, sau đó thần quang tỏa sáng, chiếu rọi hư không.

“Sức mạnh của tộc văn!”.

Diệp Thiên hô lên, theo đó khí tức cậu dâng cao, giống như thú dữ hồng hoang phá lồng lao ra.

“Đây là…”.

Kiếm Bắc Lương kinh ngạc, khi nhìn thấy chữ Diệp giữa trán Diệp Thiên, vẻ mặt ông ta cực kỳ kinh ngạc.

Không chỉ có ông ta mà năm vị trưởng lão còn lại của Kiếm Tông cũng ngạc nhiên, kiếm trận đã khởi động cũng trở nên trì trệ.

“Tộc văn của tộc họ Diệp?”.

Đại trưởng lão lên tiếng trước tiên, cảm thấy tinh thần chấn động mạnh.

Giờ phút này, ông ta như nhìn thấy sự vật gì đó đáng sợ, xua đi chân lực trên người, Đại Thiên Kiếm Trận cũng biến mất.

Ông ta chắp hai tay, quỳ một chân xuống trước Diệp Thiên giữa hư không.

“Không biết là thần tử tộc họ Diệp đứng trước mặt, xin được thứ tội!”.

Trong nháy mắt, đất trời tĩnh lặng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK