“Hôm nay, cho dù cậu có đứng ở trên võ đài này hay không, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cậu. Tôi không cho phép hiện tại và tương lai của thần tộc Hoàng Tuyền có một chút sự đe dạo nào!”
“Nhớ kỹ, người giết cậu chính là con trai thứ tư của thiên thần Hoàng Tuyền - Diệp Nam Tiên!”
Dứt lời, Diệp Nam Tiên đã cử động.
Ông ta cách Diệp Thân ba mươi mét. Nhưng lại giơ tay lên từ phía xa, đẩy nhẹ một cái.
“Ầm!”
Trong nháy mắt, Diệp Thiên chỉ cảm thấy không gian ở trước mặt bị bóp méo dữ dội, sau đó, một tiếng vang lớn nặng nề lan rộng ra. Trong không gian tràn ngập một luồng lực lượng khổng lồ vô hình đột nhiên đánh lên người anh.
“Hửm?”
Anh chỉ cảm thấy ngực đau đớn dữ dội, mà cơn đau từ ngực lan rộng ra xung quanh, tác động lên xương sườn, sau đó đến tứ chi, cuối cùng ngay cả thần phủ cũng bị ảnh hưởng.
“Đây là cái gì?”
Tầm nhìn của Diệp Thiên gần như trở lên mơ hồ hoàn toàn bởi một đòn này. Sức mạnh của đòn đánh này mặc dù rất cường đại, nhưng với sức mạnh thân xác của anh, thì anh vẫn có thể dễ dàng chống lại được.
Nhưng điều khiến anh kinh ngạc chính là ảnh hưởng về sau mà đòn đánh này gây ra. Giống như đòn đánh này không chỉ có thể làm cơ thể bị thương mà còn có thể xuyên qua linh hồn, khiến cho thần phủ của anh rơi vào trạng thái hỗn loạn ngắn ngủi, thần ý cũng bị chấn động mạnh mẽ.
Mà hiển nhiên Diệp Nam Tiên cũng dự đoán được phản ứng của Diệp Thiên, khóe miệng lộ ra nụ cười khinh bỉ, sau đó ông ta đưa ngón tay ra, chỉ vào hư không ở trước mặt ông ta.
“Ầm!”
Hư không bỗng nhiên cuộn trào lên, dao động mãnh liệt, làn sóng thẳng đứng nhàn nhạt xô về bốn phía. Ý thức của Diệp Thiên vẫn đang hỗn loạn, mặc dù cơ thể anh có thể cảm nhận được mọi thứ ở xung quanh, nhưng lúc này thần phủ của anh đã hỗn loạn, chỉ có thể phát hiện được nguy hiểm đang đến gần, chứ không thể đưa ra phản ứng chính xác nhất.
Một ngón tay gió tức thì xuyên qua hư không, chạm vào ngực anh.
“Phụt!”
Đối mặt với phòng ngự cường đại của Vạn Cổ Hỗn Độn Thể, ngón tay gió này chỉ giằng co ở bên ngoài cơ thể Diệp Thiên trong giây lát rồi sau đó tràn vào bên trong, một lỗ máu lớn nổ ra ở trên ngực Diệp Thiên, máu tươi phun ra tung tóe.
Diệp Thiên bị ngón tay này đâm xuyên qua ngực, lực va chạm đẩy anh về đằng sau. Trong lúc ý thức còn đang hỗn loạn, anh miễn cưỡng dùng lòng bàn chân chạm lên mặt đất, vận dụng sức mạnh để bước vào võ đài. Liên tục lê bước đến khoảng cách mười mét anh mới ổn định được cơ thể, trên mặt sân cứng rắn của võ đài, đã bị hai chân anh cào lún ra hai đường đất sâu khiến người ta kinh sợ.
Bị đánh trúng, cơn đau của cơ thể không hề làm cho thần ý của Diệp Thiên trở lên tỉnh táo hơn được chút nào, ngược lai còn bởi vì chịu đòn đánh này mà thần ý càng trở lên mơ hồ, thế giới ở trước mắt đều là một khoảng không bị bóp méo, các giác quan của cơ thể cũng bị suy giảm nhanh chóng.
“Đây rốt cuộc là đòn tấn công gì?”
Diệp Thiên bừng tỉnh, mỗi đòn mà Diệp Nam Tiên này tung ra, không chỉ có uy lực xuyên thủng không gian mà còn có thể tấn công trực tiếp vào thần phủ, khiến linh hồn bị tổn thương nặng nề.
Hơn nữa, khi Diệp Nam Tiên đánh ra đòn này, căn bản không hề có dự báo trước, nên có cách nào né tránh được, hoàn toàn không có thời gian để phản ứng lại.
Muốn làm được như vậy thì tu vi của người này nhất định đã vượt xa anh, tuyệt đối không nằm trong cảnh giới chưởng khống.
Mà Diệp Nam Tiên khi nhìn thấy hai mắt của Diệp Thiên mất đi tiêu cự, ánh mắt tan rã, sự rét lạnh ở trong mắt ông ta càng thêm nồng đậm.
“Thiên thần Hỗn Độn đời trước là do bố tôi kết hợp với mấy vị thiên thần khác chém chết!”
“Thiên thần Hỗn Độn đời này thì hãy để tôi hành quyết!”
Ông ta bước từng bước về phía Diệp Thiên, năm ngón tay siết chặt lại, hàn khí Hoàng Tuyền theo bước chân ông ta mà dâng trào lên, lan ra bốn phía, cả võ đài lập tức bị đóng băng.
“Nhớ kỹ, cảnh giới chưởng khống chỉ là ngưỡng cửa dành cho cường giả bình thường trong Thiên Thần Giới này thôi!”
“Chỉ có “Cảnh giới Chủ Tế” mới được coi là cường giả chân chính của Thiên Thần Giới này!”
Trong lúc nói chuyện, lòng bàn tay ông ta đã đặt lên đỉnh đầu của Diệp Thiên!