Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, Diệp Thiên đã đắm chìm trong thế giới ý thức, mất mọi phản ứng với thế giới bên ngoài. Chỉ cần không có nguy hiểm ập tới, thì lúc này cậu bất động y như một khúc gỗ.

Đại trưởng lão của tộc họ Diệp không biết Diệp Thiên bị làm sao, nhưng ông ta biết chắc chắn Diệp Thiên đã tiến vào một trạng thái đặc biệt nào đó. Thế nên ông ta không dám làm phiền, im lặng đứng ở bên cạnh bảo vệ Diệp Thiên.

Trong thần phủ của Diệp Thiên, bóng người khoác bào phục ngôi sao kia chậm rãi xoay người. Lần này, cuối cùng Diệp Thiên cũng nhìn rõ diện mạo của ông ta.

Khuôn mặt này có thể nói là bình thường đến mức không thể bình thường hơn, thuộc kiểu lẫn vào đám người thì cực khó tìm ra.

Nhưng đôi mắt ông ta bao hàm cả vũ trụ sao trời, giữa ấn đường hiện ra bá khí cao ngất, dường như cả vũ trụ đặt trước mặt ông ta cũng không bì kịp bản thân ông ta.

Một ánh mắt của ông ta đã khiến người ta có cảm giác dáng vẻ của ông ta như thế nào cũng không quan trọng.

Lúc trước Diệp Thiên từng gặp không ít cường giả đỉnh cấp của vũ trụ đương thời, nhưng người như Diệp Kình Thương, Duẫn Tu Tuyệt, Thần Sáng Thế đều là những sự tồn tại vĩ đại, bá tuyệt vũ trụ, khí tức trên người ẩn hiện vô định, luôn khiến người ta có cảm giác bị đánh bại bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu.

Bọn họ cũng là những người mạnh nhất Diệp Thiên từng gặp từ khi đặt chân lên đại đạo tu tiên.

Nhưng lúc này, khi đối mặt với người đàn ông tóc đen trước mắt, cậu lại có sự kích động muốn quỳ xuống bái phục, hành lễ vái lạy. Trong cảm ứng của Diệp Thiên, cho dù mấy người Diệp Kình Thương, Duẫn Tu Tuyệt, Thần Sáng Thế gộp lại vẫn kém xa người đàn ông này, thậm chí giữa bọn họ còn tồn tại khoảng cách như thứ nguyên.

Phải biết rằng, đám Diệp Kình Thương đều là độ kiếp thần phẩm, thậm chí thực lực chân chính của Thần Sáng Thế có khả năng đã vượt cả độ kiếp thần phẩm, nhưng người trước mắt này còn hơn xa bọn họ. Diệp Thiên không thể tưởng tượng được rốt cuộc là cảnh giới như thế nào mới có thể đạt được sức uy hiếp đáng sợ như vậy.

Còn lời nói của ông ta lại càng khiến Diệp Thiên sửng sốt.

Người anh em? Ông ta đang gọi cậu sao?

"Ông là..."

Diệp Thiên nhìn về phía người đàn ông, cũng dùng trạng thái linh hồn hỏi ông ta: "Thần tử Hỗn Độn?".

"Là tôi đây", ông ta mỉm cười: "Tôi là Cổ Cận Hồn!".

Diệp Thiên nghe thấy thế, đồng tử liền co lại.

Theo lời kể của Diệp Kình Thương, thần tử Hỗn Độn của mỗi đời luân hồi sau khi qua đời đều mang theo Ấn Luân Hồi của thần tử Hỗn Độn đời đầu, tiến vào một luân hồi hoàn toàn mới.

Mà thần tử Hỗn Độn của luân hồi đời này là Diệp Thiên, ngoài cậu ra thì không thể đồng thời xuất hiện một thần tử Hỗn Độn khác.

Nhưng Cổ Cận Hồn trước mặt này lại tự nhận mình mà thần tử Hỗn Độn, vậy thì chỉ có một khả năng.

Cổ Cận Hồn không phải thần tử Hỗn Độn trải qua luân hồi, mà là khởi nguồn của tất cả luân hồi.

"Thần tử Hỗn Độn đời đầu?".

Diệp Thiên thì thào, sắc mặt liền thay đổi.

Cuối cùng cậu cũng hiểu tại sao Cổ Cận Hồn lại mang đến cho người ta cảm giác ngột ngạt đáng sợ khó hình dung như vậy, ngay cả đám Diệp Kình Thương, Thần Sáng Thế cũng còn kém xa.

Phải biết rằng, người trước mắt này là thần tử Hỗn Độn đời đầu, một trong năm người sáng lập ra vũ trụ lúc trước, hơn nữa còn một mình chiến đấu với bốn người cùng cấp mà vẫn chiếm thế thượng phong. Sự tồn tại cấp hằng cổ như vậy, dù đám Diệp Kình Thương mạnh đến đâu cũng không thể sánh bằng được.

Trong lúc Diệp Thiên kinh ngạc, ánh mắt của Cổ Cận Hồn đã liếc qua người cậu, cuối cùng gật đầu.

"Hai mươi hai tuổi, tu thành tam hoa tụ đỉnh, chân lực hỗn độn cấp ba, trên người còn có một phần Cửu U Ma Khí, cùng với đạo thể trường sinh".

"Tuy tôi chưa gặp các anh em ở luân hồi khác, nhưng theo suy đoán của tôi, cậu được coi là người có thiên phú, nghị lực, cơ duyên mạnh nhất trong vô số luân hồi".

"Cũng khó trách, tôi ở trong Hỗn Độn Thương Minh Hoàn này chờ đợi vô số ngày tháng, nhưng không gặp được các anh em ở luân hồi khác, mà lại gặp được cậu".

"Hỗn Độn Thương Minh Hoàn?", Diệp Thiên nghe thấy thế, ánh mắt chợt động.

"Ý ông là Thương Minh Giới sao?".

Cổ Cận Hồn gật đầu đáp: "Thương Minh Giới là cách gọi mà tên nhóc Diệp Kình Thương kia che tai mắt người ngoài thôi. Thực ra cái này là pháp bảo thời gian lúc trước được tôi dùng tinh huyết của bản thân, cộng với thần thạch vũ trụ tế luyện ra, tên gọi là Hỗn Độn Thương Minh Hoàn".

"Lúc trước sau khi tôi tự bạo và tiến vào luân hồi, đã để lại một tàn niệm cuối cùng ở trong Hỗn Độn Thương Minh Hoàn, lang thang trong vũ trụ".

"Do tôi ở trong Hỗn Độn Thương Minh Hoàn có thể tùy ý khống chế thời gian, thế nên mới có thể tồn tại đến ngày hôm nay mà chưa biến mất, nhưng bản thân tôi đã chết từ lâu rồi".

Ánh mắt Diệp Thiên hơi trầm xuống, có chút kỳ quái nói.

"Nhờ cơ duyên xảo hợp, cùng với tính toán thời gian ở thế giới bên ngoài, chắc khoảng mấy trăm nghìn năm trước, Diệp Kình Thương đã tìm được Hỗn Độn Thương Minh Hoàn ở một thiên hà hoang phế. Tôi thấy cậu ấy bản tính thẳng thắn, hơn nữa có tài năng trác tuyệt, nên đã chủ động mở Hỗn Độn Thương Minh Hoàn, dẫn cậu ấy vào trong".

"Tôi nói cho cậu ấy biết bí mật về vũ trụ sơ khai, đồng thời bảo cậu ấy tu luyện hơn chục nghìn năm trong Hỗn Độn Thương Minh Hoàn, giúp cậu ấy đột phá lên độ kiếp thần phẩm".

"Tiếc rằng tôi chỉ là một tàn niệm, không thể truyền chân lực hỗn độn cho cậu ấy. Nhưng để cảm ơn tôi, cậu ấy từng hứa sẽ giúp tôi tìm được thần tử Hỗn Độn đang trong luân hồi".

"Bây giờ, cậu đã xuất hiện, xem ra cậu ấy không hề nuốt lời".

Lời nói của Cổ Cận Hồn khiến Diệp Thiên hiểu ra, cuối cùng cậu cũng biết tại sao Diệp Kình Thương lại biết nhiều bí mật thuở sơ khai như vậy, còn biết về bí mật của chân lực hỗn độn. Hóa ra tất cả đều là do Cổ Cận Hồn nói cho ông ấy biết.

Diệp Kình Thương không tiếc sức giúp đỡ cậu, một phần cũng là muốn nhìn thấy một thần tử Hỗn Độn trưởng thành hoàn toàn, muốn mở mang về sức mạnh chân chính của chân lực hỗn độn. Nhưng có lẽ nguyên nhân lớn nhất là ông ấy muốn báo đáp ân tình của Cổ Cận Hồn.

"Đúng rồi", Cổ Cận Hồn nhìn về phía Diệp Thiên, bất ngờ hỏi: "Thằng nhóc Diệp Kình Thương kia đâu? Cậu ấy đã mấy trăm năm không gặp tôi, sao lần này không đến cùng cậu?".

Diệp Thiên nghe thấy thế, ánh mắt tỏ vẻ buồn bã, sau đó kể lại chuyện Diệp Kình Thương bị bốn người Thần Sáng Thế bao vây tấn công, rồi hóa thân thành linh hồn Trái Đất, bị kẹt ở dải Ngân Hà.

"Ồ?", Cổ Cận Hồn nghe xong, ánh mắt cũng trở nên lạnh lẽo hơn.

"Tên khốn kiếp Độc Cô Cảnh Viêm này, chỉ trách lúc trước tôi nhất thời mềm lòng không giết hắn, để mấy triệu năm sau liên lụy đến tên nhóc Diệp Kình Thương".

Thấy vẻ nghi hoặc của Diệp Thiên, Cổ Cận Hồn trầm giọng nói: "Độc Cô Cảnh Viêm vốn là học trò của tôi, cũng là đệ tử duy nhất. Lúc trước tôi đã coi hắn là truyền nhân để bồi dưỡng, thậm chí chuẩn bị truyền chân lực hỗn độn cho hắn".

"Nhưng sau một thời gian tiếp xúc, tôi phát hiện hắn có bản tính tàn ác, dã tâm rất lớn, nếu hắn mạnh hơn thì sẽ tàn sát không ngừng nghỉ, thế nên tôi chần chừ mãi chưa truyền chân lực hỗn độn cho hắn".

"Tôi không ngờ hắn lại vì chuyện này mà ghi hận trong lòng, khoảng chục triệu năm trước, vừa khéo bốn kẻ Hoàng Tuyền, Cửu U, Tử Dương, Hạo Nhiên đạt được thỏa thuận, định ra tay với tôi. Độc Cô Cảnh Viêm đã chủ động tới tìm bọn họ, hứa sẽ dụ tôi vào bẫy của bọn họ".

"Thực ra tôi đã phát giác ra chuyện này, vốn có thể giết luôn Độc Cô Cảnh Viêm, nhưng cuối cùng nể tình thầy trò hơn trăm năm, tôi đã tha cho hắn".

"Không ngờ mấy triệu năm trôi qua, Độc Cô Cảnh Viêm không những thu liễm tính tình, mà còn trở thành chó săn dưới trướng Hoàng Tuyền, trở nên ngang ngược hơn nữa".

Diệp Thiên thầm kinh ngạc, thảo nào Thái Cổ Đan Thần lại xưng với Thần Sáng Thế là tiểu nhân một cách thấp kém, hóa ra Thần Sáng Thế còn có quan hệ với Cổ Cận Hồn như vậy.

Đúng lúc Diệp Thiên vẫn đang chìm đắm trong thế giới ý thức nói chuyện với Cổ Cận Hồn, thì ở tít vòng ngoài dải Ngân Hà cách vô số năm ánh sáng, hư không vũ trụ bỗng xuất hiện một khe nứt không gian khổng lồ.

Một bóng người chậm rãi đi ra, dung mạo hiên ngang, mặc áo trắng khăn vàng, chân đi ủng được làm từ vảy rồng lông phượng, chẳng khác nào thiên thần đang đứng trên vô số ngôi sao.

Người này chính là Độc Cô Cảnh Viêm.

"Diệp Kình Thương!".

Ông ta nhìn dải Ngân Hà phía trước, đôi mắt hiện lên sát khí vô tận.

"Nếu Hỗn Độn Thương Minh Hoàn đã không ở dải Ngân Hà, thì cả dải Ngân Hà và cậu đều không cần tồn tại nữa".

"Đùa giỡn với tôi mấy trăm nghìn năm, cậu và dải Ngân Hà này hãy cùng biến mất đi!".

Dứt lời, ông ta giơ bàn tay lên, nhằm về phía trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK