Trên ấn đường Diệp Thiên, chữ "Diệp" được viết bằng chữ Tinh Không đang tỏa ra ánh vàng lấp lánh, một luồng dao động sức mạnh khủng khiếp từ toàn thân cậu tỏa ra, khiến tất cả mọi thứ vây quanh cậu đều bị xé nát.
Cho dù là vùng biển tối tăm cũng lập tức bị cắt thành hai nửa dưới luồng sức mạng cuồn cuộn vô biên này, khiến Diệp Thiên thoát khỏi trói buộc, lại đặt chân vào không gian tối tăm.
Nếu lúc này Hư Nhược Vô hoặc người của tộc họ Diệp ở đây, thì chắc chắn sẽ kinh ngạc đến mức trợn mắt há mồm.
Chỉ có thiên chi kiều tử thực sự, thiên tài tuyệt thế cực kì hiếm hoi của tộc họ Diệp ở Tinh Hải mới có thể sở hữu tộc văn này.
Không những vậy, muốn kích phát tộc văn của tộc họ Diệp, thì phải đặt chân vào cảnh giới hóa thần. Lúc trước ở Tinh Ngân Chi Nhãn, Diệp Thiên cũng nhờ cưỡng chế khởi động sức mạnh của tinh thể Trái Đất, lên đến hóa thần đỉnh phong thì mới hiện ra tộc văn.
Nhưng bây giờ, cậu chỉ dựa vào tu vi nguyên anh đã cưỡng chế kích hoạt được tộc văn, dùng ý chí quật cường của mình để kích phát sức mạnh của tộc văn.
Cảnh tượng này, cho dù là tộc họ Diệp ở Tinh Hải, hay thậm chí người hiểu sâu biết rộng như Hư Nhược Vô cũng chưa thấy bao giờ.
Nhưng Diệp Thiên không biết những điều này, giờ đây, trong mắt cậu chỉ có thế giới tối tăm vô cùng vô tận xung quanh, ánh mắt lạnh lẽo.
"Không ai có thể ngăn cản ta!".
Ánh mắt cậu lóe lên sự kiên định, từng bước thoát khỏi sự bao vây của những con sóng màu đen.
"Soạt soạt!".
Tuy những con sóng tối tăm xung quanh bị xé toạc, nhưng chúng vẫn bám riết không buông, lại có ý định cuốn tới, nhưng mỗi bước chân của Diệp Thiên như giẫm nát hư không, khiến những con sóng màu đen phải rút về phía sau một đoạn.
Cậu đi một lèo 10 bước, sóng biển màu đen ở hai bên đã bị cậu ép ra xa mấy chục trượng, hơn nữa không thể tiến lên nửa phân, dường như mấy chục trượng xung quanh Diệp Thiên đã hình thành một cấm địa bất khả xâm phạm, không thể lại gần.
Trong khi biển đen bị chia làm hai nửa, Diệp Thiên bước từng bước về phía trước đốm sáng màu trắng kia, sau đó không chút do dự, chìa tay ra nắm lấy nó trong lòng bàn tay.
"Vù!".
Đốm sáng màu trắng vừa vào tay, sức mạnh phản chấn cực mạnh đã truyền từ lòng bàn tay Diệp Thiên ra. Nó giãy giụa kịch liệt trong bàn tay Diệp Thiên, dường như muốn thoát khỏi sự trói buộc của cậu.
Nhưng ánh mắt Diệp Thiên trống rỗng bình thản, chỉ có thần mang lấp lánh lóe lên, tộc văn của tộc họ Diệp trên ấn đường cậu lại càng tỏa ra một luồng dao động sức mạnh kì dị, lan xuống, rồi rót vào bàn tay cậu.
Luồng sức mạnh này vừa vào tay, đốm sáng màu trắng vốn đang giãy giụa như gặp phải khắc tinh trời sinh, bất ngờ trở nên ôn thuận phục tùng, dừng việc phản kháng.
Diệp Thiên lập tức nhận ra cơ hội đã đến, sức mạnh thần niệm của cậu thuận theo ảo ảnh linh hồn rót vào đốm trắng, sau đó khắc thật sâu lên đó ấn kí linh hồn thuộc về riêng cậu.
"Thành công rồi!".
Trong chớp mắt, Diệp Thiên bỗng có cảm giác huyết mạch tương liên truyền từ sâu trong lòng tới, đó là cảm ứng giữa Tỏa Thiên Nghiên và cậu. Bây giờ, cuối cùng Tỏa Thiên Nghiên cũng trở thành bảo vật của riêng cậu, chỉ nghe cậu sai khiến.
Thế giới tối tăm vốn chìa tay ra cũng không thấy năm ngón lập tức tan biến, từng tia sáng rọi vào, khiến diện mạo vốn có của thế giới rộng lớn này hiện ra hoàn toàn.
Trống không!
Đây là thế giới đập vào mắt Diệp Thiên, cũng chính là thế giới độc lập được hình thành bên trong Tỏa Thiên Nghiên.
Nhìn thấy vùng đất rộng lớn này, Diệp Thiên cảm thấy vô cùng quái dị. Cậu rất tò mò muốn biết trước đây An Hà Đạo đã khống chế thế giới nội bộ này như thế nào, để biến nó thành trường siêu trọng lực vây khốn đám Phong Hậu, Độ Ách.
Đúng lúc cậu đang suy nghĩ, bên tai bỗng vang lên tiếng động rất lớn. Chỉ thấy ở phía chân trời trống không, màn trời tách ra, năm cánh cửa đá cao to trăm trượng giáng từ trên trời xuống, sau đó yên lặng lơ lửng giữa hư không.
Diệp Thiên thầm kinh ngạc, đanh mắt lại nhìn, chỉ thấy trên năm cửa đá đều có hai chữ rất lớn. Đương nhiên những chữ này cũng là chữ Tinh Không.
Tuy Diệp Thiên chưa từng học chữ Tinh Không một cách bài bản, nhưng khi ở Tinh Ngân Chi Nhãn, Hư Nhược Vô đã từng phổ cập cho cậu những thông tin cơ bản về chữ Tinh Không.
Cậu vẫn nhận ra được hầu hết chữ Tinh Không. Năm cánh cửa đá này, lần lượt từ trái sang phải viết: tu pháp, nhập đạo, hợp địa, bình thiên, tề vũ, tôn đế.
Chữ nào chữ nấy mạnh mẽ dứt khoát, chỉ nhìn góc độ và thủ pháp của nét bút và cách đặt bút là Diệp Thiên có thể cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp chấn động càn khôn của người để lại những chữ này.
Diệp Thiên biết chắc chắn những chữ này có hàm ý đặc biệt, nhưng cậu không tìm được ai để giải đáp.
"Những chữ này có nghĩa là gì nhỉ? Cả năm cánh cửa này nữa, chúng là gì vậy?".
Cậu khẽ lẩm bẩm, trong lòng nổi lên rất nhiều nghi hoặc.
Cậu không hiểu nổi, mình đã luyện hóa được Tỏa Thiên Nghiên, nhưng tại sao thế giới nội bộ của Tỏa Thiên Nghiên dường như không chịu sự điều khiển của cậu, mà vẫn còn ẩn giấu nhiều điều chưa biết.
Đúng lúc cậu đang trầm ngâm, một giọng nói già nua hùng hồn bỗng vang lên, thâu tóm cả thế giới rộng lớn này.
"Là ai làm phiền đến sự thanh tu của ta?".
Dứt lời, một bóng dáng mặc đạo bào lam trắng hiện ra, đứng trước năm cánh cửa đá trăm trượng này.
Đây là một bà lão tóc bạc mặt hồng hào, nhưng thoạt nhìn không có vẻ lọm khọm, mà tinh thần dào dạt, ánh mắt tràn ngập cảm giác đè nén khó mà diễn tả thành lời.
Bóng dáng của bà ta hơi mờ nhạt, chỉ cao không tới hai mét, so với năm cánh cửa đá trăm trượng ở phía sau thì chỉ nhỏ như hạt cát. Nhưng bà ta chỉ đứng đó đã mang lại cảm giác kì dị cho Diệp Thiên, dường như năm cánh cửa đá ở phía sau đều thần phục bà ta, do bà ta điều khiển.
Ngay khi nhìn thấy bà ta, Diệp Thiên đã nghĩ tới một người.
Hư Nhược Vô!
Đúng vậy, cả bà lão và Hư Nhược Vô đều mang lại cho cậu cảm giác không nhìn thấy tận cùng.
Bà lão mặc đạo bào lam trắng vừa xuất hiện đã liếc mắt nhìn Diệp Thiên, ánh mắt tỏ vẻ lạnh lùng.
"Chỉ là một nguyên anh nhất phẩm nhỏ bé mà cũng dám tự ý xông vào cấm địa Càn Khôn của ta, đúng là không biết tự lượng sức mình!".
Nhưng bà ta chỉ vừa lên tiếng đã nhận ra gì đó, sắc mặt lập tức thay đổi.
"Không thể nào! Nếu là nguyên anh nhất phẩm thì không thể đột phá Hắc Diễn Giới Lao được! Cậu là nguyên anh nhất phẩm, sao có thể vào nổi đây chứ?".
"Rốt cuộc cậu là ai?".
Trong lòng bà lão cảm thấy kinh hãi, theo tính toán của bà ta thì nơi này e là đã mấy chục nghìn năm chưa có người đặt chân vào, bà ta cũng mấy chục nghìn năm không nói chuyện với ai rồi.
Nhưng bà ta không ngờ, người đầu tiên bà ta gặp trong mấy chục nghìn năm này lại là một nguyên anh nhất phẩm nhỏ bé.
Trong mắt bà ta, sự tồn tại này chẳng khác nào con kiến, cho dù là hóa thần nhất phẩm đến đây, thì bà ta cũng chỉ nhìn thêm một cái, chứ khinh không thèm quan tâm.
Nhưng bây giờ, bà ta lại dồn tất cả sự chú ý lên người Diệp Thiên, bà ta đang thắc mắc, dựa vào tu vi của nguyên anh nhất phẩm thì sao có thể đặt chân vào được đây?
Diệp Thiên cũng cảm thấy rất kỳ quái vì sự xuất hiện của bà lão, cậu muốn biết bà ta là ai, tại sao lại ở trong thế giới nội bộ của Tỏa Thiên Nghiên?
Đúng lúc cậu định lên tiếng hỏi, thì bà lão chợt động. Chỉ thấy bà ta giơ bàn tay lên, thế giới vốn trống không bỗng phong vân biến ảo, giữa đất trời xuất hiện một cơn bão khổng lồ mấy chục nghìn mét, ập về phía Diệp Thiên.
Diệp Thiên không ngờ bà lão lại bất ngờ ra tay, thần mang trong mắt cậu lập tức lóe lên, tộc văn của tộc họ Diệp đã chìm xuống ở ấn đường lại tỏa ra ánh sáng, chuẩn bị giao đấu trực diện với bà ta.
Nhưng đúng khoảnh khắc tộc văn ở ấn đường cậu nổi lên thì bà lão bỗng nắm tay, cơn bão khủng khiếp kia cũng ngừng bặt.
Chỉ thấy bà ta nhìn chằm chằm chữ "Diệp" ở ấn đường của Diệp Thiên, một dòng nước mắt đục ngầu tràn khỏi khóe mắt.
"Quả nhiên, cậu là con cháu của lão già kia!".
"Trải qua muôn vàn năm tháng, cuối cùng tôi lại được gặp người của tộc họ Diệp ở Tinh Hải rồi".