Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giữa đất trời, khí tức lạnh lẽo lan tràn, gần như tất cả mọi người đều đồng thời cảm giác được sự lạnh lẽo thấu xương ấy.

Hết đóa hoa băng này đến đóa hoa băng khác nở rộ trước mặt mọi người. Mỗi một đóa nở ra, nhiệt độ đất trời lại giảm xuống. Từ đầu tới cuối chỉ mười mấy giây, hoa băng đã bao phủ toàn bộ đất trời trong phạm vi hơn trăm nghìn mét.

Diệp Không Nhàn của tộc họ Diệp nhìn hoa băng nở rộ, ánh mắt run run, không ngừng kinh ngạc kêu lên.

“Không sai được, đây là thuật thần niệm chí tôn của Thái Sơ Thần Đạo Môn: Bách Hoa Băng Thiên Táng!”.

“Thái Sơ Thần Đạo Môn?”, Diệp Huyền và Diệp Y Nhân nghe thấy vậy thì trợn tròn mắt.

Thái Sơ Thần Đạo Môn cũng là thế lực đế cấp giống như tộc họ Diệp, hơn nữa lịch sử và nội tình của Thái Sơ Thần Đạo Môn còn sâu xa hơn cả tộc họ Diệp.

Khi Thái Sơ Thần Đạo Môn vang danh thế giới trung tâm Ngân Hà, thủy tổ tộc họ Diệp - Diệp Kình Thương chỉ là đứa trẻ mới ra đời.

Khác với các thế lực tông môn khác, Thái Sơ Thần Đạo Môn chuyên tu luyện sức mạnh thần niệm, rạng danh bởi sức mạnh thần niệm. Hơn nữa, mỗi một người đệ tử của họ đều cực kỳ bí ẩn, thần long thấy đầu không thấy đuôi, ít khi hành tẩu bên ngoài. Điều này cũng tạo thành ấn tượng Thái Sơ Thần Đạo Môn vô cùng thần bí khó dò, khiến cho các thế lực đế cấp đều có chút tò mò và kính nể bọn họ.

Bây giờ người phụ nữ bí ẩn đang chiến đấu với Hỗn Độn Đan Ma lại sử dụng sát chiêu thần niệm mạnh nhất của Thái Sơ Thần Đạo Môn. Lẽ nào bà ấy là người của Thái Sơ Thần Đạo Môn?

Nên biết rằng đã gần một trăm nghìn năm Thái Sơ Thần Đạo Môn không có đệ tử hành tẩu ở bên ngoài!

“Quả nhiên là Thái Sơ Thần Đạo Môn!”. Bên phía tộc họ Duẫn, Duẫn Trường Thiên cũng âm thầm kinh ngạc. Nghe nói thủy tổ tộc họ Duẫn từng có giao tình với một vị cao đồ truyền thế của Thái Sơ Thần Đạo Môn, cho nên ông ta luôn nhớ đến thế lực đế cấp đặc biệt bí ẩn này, không ngờ hôm nay lại được thấy tuyệt kỹ của bọn họ.

Trên không trung, Lạc Tông Diễm không ngừng kết ấn bằng hai tay. Mười ngón thon dài giống như dệt thành một tấm lưới trang nhã xinh đẹp, mang lại sự kích thích nghệ thuật cực kỳ mạnh mẽ.

Trước mặt bà ấy, hoa băng rơi đầy trời, hết đóa này đến đóa khác ngưng tụ quấn với nhau tạo thành một tượng băng, dần dần biến lớn. Hỗn Độn Đan Ma và năm phân thân của ông ta bị hoa băng bao vây vào giữa, trên cơ thể bọn họ cũng bắt đầu hiện ra từng đóa hoa băng, muốn biến bọn họ thành tượng băng.

“Hừ!”.

Hỗn Độn Đan Ma phát hiện ra điều không ổn, lập tức hừ khẽ. Hỗn Độn Ma Độc quanh người ông ta chấn động điên cuồng, làn khí màu tím đen lao vọt lên trời, lan ra xung quanh. Những nơi nó lan ra, từng đóa hoa băng bị nó phá nát.

Năm phân thân khác cũng đồng thời phản công. Năm luồng Ma Độc hóa thành năm dải lụa quét ngang ra, phá tan vô số hoa băng, làm dấy lên vụn băng đầy trời.

Vô số hoa băng bị hủy nhưng ánh mắt Lạc Tông Diễm vẫn không vui không buồn, không có bất cứ dao động gì, dường như không hề lo lắng.

“Vô dụng thôi!”.

Bà ấy nhìn Ma Độc màu tím đen không ngừng lan ra, chỉ khẽ lắc đầu.

“Người bị Bách Hoa Băng Thiên Táng bao bọc thì sẽ bị nhốt trong đó, chìm trong thế giới băng tuyết vô cùng vô tận, trừ khi ông có thể phá hủy được thế giới đó!”.

“Nhưng bây giờ ông không có năng lực như vậy!”.

Theo giọng nói của bà ấy cất lên, ánh mắt Hỗn Độn Đan Ma chợt thay đổi, năm phân thân của ông ta cũng đồng thời thay đổi nét mặt.

Bởi vì vụn băng đầy trời mà bọn họ vừa đánh nát, cho dù là mảnh nhỏ nhất cũng hóa thành một hoa băng mới, nở rộ lần nữa. Số lượng còn nhiều hơn trước kia gấp mấy lần, chồng điệp lên nhau, những đóa hoa nối nhau lượn vòng, nhốt kín bọn họ vào bên trong.

Đây chính là Bách Hoa Băng Thiên Táng, phá hủy càng nhiều thì phản công càng mạnh, bất kỳ một vụn băng nhỏ nào cũng sẽ ngưng tụ thành hoa băng trở lại, tô điểm thế giới.

Đến cuối, người rơi vào trong đó sẽ bị chôn vùi trong thế giới băng tuyết vô tận này, hoàn toàn mất đi sức phản kháng.

Quả nhiên Hỗn Độn Đan Ma vẫn không tin, hoa băng càng nhiều càng kích thích ông ta phản kháng mạnh hơn. Hỗn Độn Đan Ma liên tục khuấy động, năm phân thân của ông ta tương đương với năm vị độ kiếp kim tiên cũng khuấy động điên cuồng trong thế giới băng tuyết, muốn mở ra một con đường.

Nhưng Lạc Tông Diễm vẫn ung dung thong thả, chỉ dùng sức mạnh thần niệm âm thầm điều khiển băng tuyết đầy trời vùi lấp sáu người hết tầng này tới tầng khác.

“Khốn nạn!”.

“Con ả chết tiệt, tôi sẽ không tha cho bà đâu!”.

Đến cuối, Hỗn Độn Đan Ma và năm phân thân bị vô số hoa băng nở rộ nhấn chìm, chỉ lộ phần đầu ra ngoài.

Ánh mắt của Hỗn Độn Đan Ma nhìn về phía Lạc Tông Diễm vô cùng oán hận, toát ra sát ý cực kỳ đáng sợ.

“Thế thì đã sao?”.

Lạc Tông Diễm mỉm cười, lạnh lùng nói: “Dù sao ông cũng đã bị trấn áp mấy trăm nghìn năm, vậy thì tiếp tục sống trong bóng tối đi!”.

Khi câu cuối cùng vang lên, vô số hoa băng hình thành một cầu vồng hàn băng, từ trên trời giáng xuống.

Đòn này vừa hạ xuống, đầu của Hỗn Độn Đan Ma hoàn toàn bị chôn vùi trong đó. Cơ thể, tứ chi của năm phân thân đều bị nhốt trong hàn băng, hóa thành tượng băng vô cùng sống động, không còn cử động được nữa.

Giữa đất trời, những tiếng hít ngược vang lên, tất cả mọi người đều nhìn Lạc Tông Diễm với vẻ mặt hoảng sợ.

Hỗn Độn Đan Ma sử dụng Chu Du Lục Hư Công biến ra năm phân thân, đồng nghĩa có đến sáu độ kiếp kim tiên.

Thế mà Lạc Tông Diễm lại dùng Bách Hoa Băng Thiên Táng đồng thời đóng băng trấn áp cả sáu người, sức chiến đấu này thật sự khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng.

Tu vi của Lạc Tông Diễm rõ ràng chỉ vừa đủ để đối địch với độ kiếp kim tiên. Nếu Bách Hoa Băng Thiên Táng là do độ kiếp mạnh nhất Thái Sơ Thần Đạo Môn sử dụng thì còn đáng sợ đến mức nào?

Chẳng trách dù Thái Sơ Thần Đạo Môn ít hành tẩu trên Ngân Hà, nhưng ngay cả thế lực đế cấp nhắc tới cũng phải kiêng dè ba phần.

“Vù!”.

Trên không trung, Lạc Tông Diễm buông hai tay xuống, bóng hình của bà ấy cũng trở nên mờ ảo hơn.

Bách Hoa Băng Thiên Táng có lực sát thương rất lớn, khi sử dụng tiêu hao rất nhiều sức mạnh thần niệm. Bà ấy vốn không có thực thể, chỉ có linh hồn hư ảo, do đó cũng tiêu hao nhiều hơn bình thường.

Chỉ riêng đòn tấn công này suýt nữa đã rút cạn hai phần ba sức mạnh thần niệm của bà ấy. Cho dù có Càn Khôn Luyện Thần Ấn nuôi dưỡng, bà ấy cũng cần nghỉ dưỡng ít nhất một tháng mới có thể khôi phục hoàn toàn.

“Xem ra mình đánh giá sai rồi, Hỗn Độn Đan Ma chưa mạnh đến mức khiến mình phải bó tay chịu trói!”.

Bà ấy khẽ giọng lẩm bẩm: “Vậy thì không cần thằng nhóc đó ra tay nữa, để cậu ta yên tâm thăng cấp vậy!”.

Bà ấy vừa nói ra lời này, vài tiếng động cực kỳ nhỏ bé đột nhiên vang lên.

“Rắc!”.

Bà ấy kinh ngạc quay đầu lại, trên tượng băng vốn cứng cáp xinh đẹp bỗng nhiên hiện ra một vết nứt cỡ bàn tay.

Sau đó, vết nứt lan ra hai bên, tạo thành một khe nứt rộng khoảng mấy trăm trượng.

“Hỏng bét!”.

Lạc Tông Diễm hoảng hốt, nhưng không kịp nữa. Chỉ nghe một tiếng ầm vang lên, tượng băng to mấy chục nghìn mét nổ tung thành mảnh vụn đầy trời.

Một tiếng cười điên cuồng vang vọng đất trời!

“Ha ha, gì mà Bách Hoa Băng Thiên Táng, trò nhãi nhép!”.

“Trong Hỗn Độn Thần Vực, cho dù là độ kiếp thần phẩm tôi cũng không sợ, chỉ dựa vào một kẻ không có thân xác như bà cũng dám vọng tưởng nhốt được tôi?”.

“Ma Độc Tử Quang!”.

Một tiếng quát vang lên. Trong vụn băng vô tận, một chùm sáng hình tròn màu tím đen tỏa ra, đánh tới trước ngực Lạc Tông Diễm trong ánh mắt kinh hãi của bà ấy.

Hơi thở của cái chết ập tới, dù Lạc Tông Diễm điên cuồng điều động sức mạnh thần niệm chống đỡ đòn tấn công đó, nhưng bà ấy chỉ còn lại một phần ba sức mạnh thần niệm. Sức mạnh thần niệm của bà ấy bị ánh sáng tím đen đâm xuyên một cách dễ dàng, sắp sửa xuyên thủng ảo ảnh thần hồn của bà ấy.

Đúng lúc đó, một tiếng hét dài vang vọng trời không đột nhiên vang lên từ sau lưng Lạc Tông Diễm. Vào khoảnh khắc đó, gió bão màu đỏ tươi bùng nổ, sau đó một dải lụa lấp lánh ánh sao trời đâm ngang tới, va chạm với ánh sáng màu tím đen.

“Ầm!”.

Tiếng nổ vang trời, sơn hà sụp đổ. Lạc Tông Diễm bị ảnh hưởng bởi lực phản chấn mạnh mẽ không ngừng bay về sau, lùi đến trung tâm của gió bão màu đỏ.

Trong gió bão màu đỏ, một bóng người chậm rãi đứng dậy.

“Hôm nay, tôi vào hóa thần!”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK