Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vụt”

Trong không gian, một luồng sức mạnh phóng ra, ba bóng hình này tách ra, chân lực từ người họ cũng trỗi dậy. Hầu như ngay lập tức năm người Hoàng Sí Tuyết bỗng cảm nhận được một nguồn áp lực nặng nề tỏa khắp bốn hướng.

“Ba vị hoàng cấp sao?”

Cảm nhận được hàng phòng ngự đang bị phá vỡ dần, Hoàng Sí Tuyết tái mặt. Cô ta vốn tưởng rằng những kẻ tìm kiếm dị bảo kia phải vài tiếng nữa mới tới. Thật không ngờ, đối phương lại có mặt nhanh như vậy. Hơn nữa họ lại còn có tu vi hoàng cấp.

Cao thủ vương cấp tương đương với tu sĩ kỳ trúc cơ, còn cao thủ hoàng cấp thì tương đương với tu sĩ kỳ thông huyền.

Giờ bọn họ chỉ mới đạt cảnh giới siêu phàm, đừng nói là ba vị cao thủ kỳ thông huyền, ngay cả tới một vị thôi thì cũng đủ để tiêu diệt bọn họ rồi.

Năm người Hoàng Sí Tuyết bị áp lực nặng nề , thế nhưng cô ta không để ý thấy rằng người thanh niên bên cạnh mình không hề bị ảnh hưởng. Hoàng Sí Tuyết chỉ tập trung vào ba cao thủ hoàng cấp kia. Cô ta cố gắng bước về phía trước một bước.

“Ba vị tiền bối”, cô ta chắp tay đầy cung kính: “Các vị tu sĩ đều thuộc kỳ huyền thông, là những cao thủ hàng đầu, chúng tôi chỉ là vãn bối, đương nhiên không phải là đối thủ của các vị”.

“Thiên địa dị bảo này các vị muốn đương nhiên chúng tôi sẽ không cản, nhưng chẳng giấu gì, dị bảo không nằm trong tay chúng tôi, chúng tôi cũng vừa tới đây không lâu”.

“Ồ”.

Người đàn ông cưỡi trên con rắn nghe thấy vậy bèn mỉm cười.

“Lớp phòng ngự dị bảo đã biến mất, vừa rồi mọi thứ tối mịt, không nhìn thấy cả năm ngón tay, rõ ràng đó là dấu hiệu của dị bảo đã hiện thế. Giờ các người lại nói với tôi dị bảo không nằm trong tay các người, các người thấy tôi sẽ tin sao?”

Người này dứt lời, người phụ nữ kiều diễm bên cạnh lên tiếng: “Michelango nói nhiều với họ làm gì, đoạt thần hồn hỏi là được thôi”.

Người đàn ông tên Michelango liếc nhìn người phụ nữ đôi mắt ánh lên vẻ ham muốn nhưng vẫn tỏ ra kiêng dè trước sức mạnh của người này”

Hắn cười: “Nữ Thần Băng Sương nói đúng, giờ bắt thần hồn của chúng hỏi rõ là được”.

Nghe nói vậy, năm người Sí Tuyết tái mặt.

“Băng Sương Thần Nữ Velix sao?”

Băng Sương Thần Nữ là một cao thủ nước ngoài. Dù bọn họ sinh ra ở Hoa Hạ thì cũng từng nghe nói về cái tên này. Nghe đồn người này có dung mạo kiều diễm nhưng vô cùng độc ác và tàn bạo. Từ khi đánh thức sức mạnh băng sương tới nay thì cô ta không bao giờ nương tay, không đông cứng đối thủ thì cũng dùng băng đâm xuyên đối thủ. Thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn.

Trong một đêm mà cô ta đã biến một thành phố nhỏ thành một thành phố băng, cướp đi mạng sống của hàng trăm nghìn người, ai nghe thấy tên cô ta cũng phải sợ hãi.

“He he”, Velix bật cười khi nghe thấy Sí Tuyết gọi tên của mình.

“Nhóc con có thiên phú không tệ, hơn nữa cũng biết nhiều, biết cả danh hiệu của tôi luôn cơ đấy. Nếu đã vậy thì có lẽ cô cũng biết tới thủ đoạn của tôi.Đừng phản kháng, ngoan ngoãn tới đây để tôi đoạt hồn đi”.

Nói xong cô ta xoay tay, chộp năm người họ cùng người đàn ông kia từ xa. Một luồng khí lạnh ập về phía bọn họ. Không gian xung quanh như bị đông cứng lại khiến cho mấy người Sí Tuyết vốn đã đứng bất động rồi giờ lại chẳng thể làm gì, chỉ ngoan ngoãn bị kéo về phía đối phương.

Lúc này, một tiếng kiếm đột nhiên vang lên. Đường kiếm bổ bầu trời tới trước bàn tay.

“Choang", đường kiếm màu tím đỏ chém xuống, bàn tay băng hàn ngay lập tức run mạnh và bị đánh tan.

Đòn tấn công bất ngờ khiến mấy người Sí Tuyết cũng phải ngạc nhiên và vội quay qua nhìn. Velix cũng phải chau mày, ngước nhìn.

Họ thấy một bóng hình với lớp mạng che màu tím đỏ đang bước đi. Thanh kiếm dài trong tay và chân đạp mây trắng.

Người này nhìn tầm 26, 27 tuổi, cơ thể giống như rắn nước vô cùng mềm mại và không để lộ bất kỳ khí tức nào, chỉ giống như một vị thần tiên. Cô gái có dung mạo tuyệt sắc, có thể thấy đường kiếm vừa rồi chính là do cô gái tung ra.

Nhìn thấy người này ba người Velix tối mặt.

“Tiêu Thiến Tuyết – Du Dương Thần Kiếm”.

Là một trong những cao thủ hoàng cấp hiện tại, bọn họ đương nhiên là biết cô gái này.

“Hừ”.

Tiêu Thiến Tuyết hừ giọng: “Velix, Minh Xà tôn giả, Hồng Môn thủy tổ. Ba người đã gần tới hoàng cấp mà lại đi ức hiếp vãn bối, không cảm thấy nhục hay sao?”

Velix không hề tỏ ra xấu hổ, chỉ cười lạnh lùng: “Địa cầu bây giờ ai cũng là cao thủ rồi, tất cả đều tu tiên, cái gì mà tiền bối trưởng bối chữ, lỗi thời rồi”.

“Giờ là thời đại kẻ mạnh ăn nuốt kẻ yếu. Chúng tôi chỉ muốn dị bảo, bọn họ có nó thì đương nhiên phải tìm họ để lấy rồi”

Tiêu Thiến Tuyết nghe thấy vậy thì không hề phản bác, chỉ hừ giọng và chém kiếm xuống. Kiếm quang giáng xuống, tạo thành một đường trước mặt mấy người Sí Tuyết, phân tách họ với ba người Velix.

“Muốn làm khó họ thì dựa vào bản lĩnh nói chuyện đi”.

Nhát kiếm giáng xuống, ba người Velix co đồng tử.

“Kỳ huyền thông đỉnh phong sao?”

Ba người họ đều đạt tu vi thông huyền hậu kỳ, còn nhát kiếm của Tiêu Thiến Tuyết thì đã là thông huyền đỉnh phong rồi. Bọn họ biết rõ, trong tình huống này dù ba người họ có liên thủ cũng chưa chắc đã làm gì được Tiêu Thiến Tuyết. Đúng lúc họ đang do dự thì có một giọng nói khác vang lên.

“Thiến Tuyết, uy lực quá. Không ngờ mới có một năm mà mà cô đã đạt tới thông huyền đỉnh phong rồi. Đúng là thiên tài mà”.

Nghe thấy giọng nói này ba người đàn ông kia bỗng tỏ ra thèm khát. Những người khác thấy một cô gái xinh đẹp khác đạp không đáp xuống. Mỗi bước đi của cô gái đều tạo ra một ngọn lửa. Xung quanh cũng là những ngọn lửa đang nhảy múa rực rỡ như chúc mừng.

Tiêu Thiến Tuyết nhìn thấy thì khẽ tái mặt.

“Nữ thần lửa – Hailey Ince sao?”

Mấy người Hoàng Sí Tuyết cũng cảm thấy bàng hoàng.

Nữ thần lửa tương truyền là chị em ruột với nữ thần băng sương. Hai người dù mới biết được nhau khoảng mười năm nhưng thông tin thì đã truyền đi khắp nơi rồi.

Nhất là thực lực kinh khủng của bà ta. Bà ta vốn là cao thủ lừng danh, giờ mượn linh khí của địa cầu nên trong mười năm qua tu vi đã lại càng mạnh hơn.

Giờ đây bà ta đã vượt qua kỳ thông huyền, đạt tới kỳ nhập thần và cũng chính là cảnh giới mà trước kia chỉ có trong truyền thuyết ở địa cầu.

Tiêu Thiến Tuyết dù có kiếm pháp tuyệt thế nhưng với tu vi của mình cũng chưa chắc đã là đối thủ của Hailey Ince.

Hailey Ince khẽ bụm môi: “Dị bảo này có người muốn đoạt lấy, mấy cô cậu nhóc này sao có thể giữ được”.

“Yên tâm, mấy cô cậu nhóc sẽ giao ra thôi, có phải là đòi mạng của họ đâu, có gì mà căng thẳng”.

Tiêu Thiến Tuyết dao động ánh mắt, nhìn về phía kẻ địch có tu vi mạnh hơn mình nhưng chỉ cười lạnh: “Hailey Ince bớt nói nhảm lại, ra tay đi”.

“Người của đạo trường Thanh Long không sợ chiến đấu đâu. Chúng tôi phải có được dị bảo này”.

Nụ cười trên khuôn mặt Hailey Ince tắt ngúm.

“Thiến Tuyết đã không chịu tỉnh ngộ thì đừng trách sao đằng này không nương tay nhé”.

Ngọn lửa bùng cháy điên cuồng lan ra trong không gian và bốc lên càng mạnh hơn. Tiêu Thiến Tuyết tái mặt, thầm kích hoạt chân lực vào thanh kiếm và chuẩn bị chiến đấu. Đúng lúc hai người định ra tay thì lại có tiếng nói vọng tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK