Trong không trung, Diệp Thiên nhìn thẳng vào Duẫn Tu Tuyệt, không hề né tránh, không hề sợ hãi.
Duẫn Tu Tuyệt nhìn thấy cảnh tượng đó thì chỉ cảm thấy đã nhìn thấy cảnh tượng này ở đâu đó.
Một lúc sau ông ta gật đầu mỉm cười tỏ vẻ đánh giá cao.
“Nhóc, cậu khá lắm, núi có sụp cũng không sợ. Đúng là tư thế của một bậc đế vương”.
“Cậu trẻ như vậy mà đã tu thành Trường Sinh Đạo Thể rồi. Mặc dù còn no nhưng chỉ cần có thêm thời gian thì nhất định sẽ đạt tới đỉnh cao thôi”.
Ông ta nói xong thì ánh mắt trở nên âm sầm hơn: “Còn về việc tôi nói nợ cậu một tấm ân tình thì tôi sẽ làm được”.
Dứt lời, trong tay ông ta xuất hiện một ấn quang. Ấn quang này do sức mạnh nguyên thần của ông ta tạo ra phát ra khí tức cổ xưa. Sau đó ông ta khẽ đẩy ấn quang tới trước mặt Diệp Thiên.
“Đây chính là nguyên thần tinh túy của tôi, tôi luyện hóa được mười hai đường, giờ tôi tặng cậu một đường”
“Một khi gặp phải chuyện gì không thể giải quyết thì chỉ cần cậu phát huy nguyên thần tinh túy của tôi là có thể nhận được sự gia trì từ sức mạnh của tôi. Sau khi sử dụng, trong thời gian ngắn có thể giúp cậu rất nhiều mà không hề để lại tác dụng phụ”.
“Đường nguyên thần tinh túy này, cậu có thể sử dụng ba lần, sau ba lần nó sẽ tự động biến mất.
Nghe thấy vậy, những ánh mắt đố kỵ, tức giận trong không gian đều nhìn Diệp Thiên. Họ thật chỉ muốn có được lợi lạc như cậu.
Ôi trời, đây là nguyên thần tinh túy mà vũ trụ cho ông ta đấy. Sau khi sử dụng dù không nhận được sức mạnh gia trì trăm phần trăm của người này nhưng chỉ cần một phần mười, thậm chí một phần năm thôi thì cũng vô cùng khủng khiếp rồi.
Diệp Thiên đúng là nhận được một tài sản khổng lồ giống như một đại gia của thế giới này vậy. Thế nên không khiến người khác cảm thấy ngứa mắt sao được.
Chỉ có điều dù nguyên thần tinh túy ở ngay trước mặt nhưng Diệp Thiên không hề nhận lấy mà ánh mắt tỏ ra do dự.
Duẫn Tu Tuyệt là ông tổ của Duẫn tộc, là đối thủ của Diệp Kình Thương. Còn cậu lại là cháu đời sau của Diệp Kình Thương, giờ sao cậu có thể nhận ân huệ tử kẻ địch của tổ tiên mình được.
Dù món quà này có thể nói là vô cùng quý giá. Nó thật sự rất hấp dẫn nhưng cậu vẫn không muốn động vào.
Nhìn vẻ do dự của Diệp Thiên, Duẫn Tu Tuyệt cảm thấy không vui. Ông ta tặng quà chưa từng có ai không muốn, thậm chí họ còn tranh cướp vậy mà Diệp Thiên – một kẻ hậu bối lại không có phản ứng gì, đúng là không biết điều.
Thế nhưng vì thân phận của cậu đặc biệt nên dù Diệp Thiên không muốn thì ông ta cũng không thể ép được. Thế là ông ta lại cất tinh nguyên tinh túy về.
Lạc Tông Diễm ở bên cạnh thầm cảm thấy lo lắng. Bà ta đang định nói Diệp Thiên nhận lấy thì bỗng một đường sáng từ trán cậu phóng ra “vụt”. Đó là chữ Diệp.
Một hư ảnh lại xuất hiện, đó là hư ảnh của một người đàn ông.
Người đàn ông có khuôn mặt cương nghị, đôi mắt đanh thép và sáng rực. Ông ấy đứng đó, không hề chứa đựng khí thế khủng khiếp như của nhưng lại hình thành cho mình một không gian riêng khiến cho khí thế của Tu Duẫn Tuyệt mơ hồi bị chèn ép vài phần.
“Ha ha Duẫn Tu Tuyệt, tôi và ông chiến đấu mấy chục nghìn năm, hôm nay ông lại tặng cho cháu tôi một phần quà hậu hĩnh như vậy, tôi thay mặt thằng bé cảm ơn ông”
Tiếng cười sảng khoái vang lên. Lúc này Diệp Thiên cảm nhận được huyết mạch trong người mình sôi lên sùng sục.
Duẫn Tu Tuyệt co đồng tử, hét lớn: “Diệp Kình Thương”.
Hư ảnh đột nhiên xuất hiện kia chính là ông tổ của Diệp tộc – Diệp Kình Thương.
Nhìn thấy người này xuất hiện Duẫn Tu Tuyệt tối mặt. Lạc Tông Diễm cũng bàng hoàng. Bà ta không biết Diệp Kình Thương lại xuất hiện ở đây.
“Ông già này vẫn chưa hề hấn gì sao?”, một lúc sau Duẫn Tu Tuyệt mới điềm đạm nói.
Giờ thì ông ta đã hiểu ra tại sao thần thái của Diệp Thiên lại mang tới cho hắn cảm giác quen thuộc như vậy. Hóa ra cậu là hậu nhân của Diệp Kình Thương.
Diệp Kình Thương chắp tay sau lưng, nhìn Duẫn Tu Tuyệt. Hai người nhìn nhau mang tới cảm giác kỳ diệu về một cuộc chiến anh hùng.
Diệp Kình Thương mỉm cười: “Cuộc chiến đó đương nhiên là tôi có hề hấn rồi. Giờ những gì mà ông nhìn thấy chẳng qua chỉ là chốt tàn dư ý chí của tôi mà thôi”.
“Bởi vì thằng bé luyện hóa ý chí của tôi nên giờ tôi còn một ít ở lại trong thần phủ của thẳng bé. Tôi nghĩ thằng bé cũng sẽ còn gặp gì đó nên vẫn luôn ẩn nấp giờ mới xuất hiện”.
“Tôi thật sự không ngờ tạo hóa của cậu ta lại khiến ông xuất hiện.
Nói xong ông ấy quay qua nhìn Diệp Thiên: “Nhóc, Duẫn Tu Tuyệt mặc dù là đối thủ của ông nhưng ông và ông ta không có thù hận gì, không được coi là kẻ địch”.
“Ông ấy đã tặng nguyên thần tinh túy cho cháu thì cháu hãy nhận đi”.
“Thiên tài trong thế gian này đã hiếm rồi mà những thiên tài thực sự lại càng đếm trên đầu ngón tay”.
“Nhhị lực, cơ duyên, tạo hóa, vận mệnh đều là những điều không thể thiếu”.
Ông ấy đanh mặt: “Khi cháu đạt tới thời kỳ đỉnh cao, có thể đấu với những bậc cao thủ trong vũ trụ thì đôi khi cháu sẽ cần những nguồn sức mạnh hỗ trợ, như vậy thì vào những mẫu lúc then chốt cháu mới được trợ giúp”.
“Sự trưởng thành của thiên tài cũng cần những sự bảo vệ, hướng dẫn nhất định. Đạo lý này cháu rõ chứ?”
Diệp Thiên mặc dù ngạo mạn nhưng không điên. Vũ trụ nguy hiểm khó lường, mai phục khắp nơi, không còn dễ đối phó như ở địa cầu, vì vậy cậu biết rõ sự trợ lực của các cao thủ khác là điều rất quan trọng.
Trước đó cậu còn ngại thân phận là cháu của Diệp Kình Thương nên không nhận, giờ Diệp Kình Thương đã xuất hiện nên đương nhiên là cậu nhận lấy tinh thần tinh túy và nhập vào trong thần phủ.
“Cảm ơn Duẫn Tu Tuyệt tiền bối, chuyện này Diệp Thiên sẽ ghi nhớ”.
“Ngày nào đó Diệp Thiên sẽ báo đáp”.
Duẫn Tu Tuyệt gật đầu, nhưng thực ra ông ta không để ý nhiều. Ông ta đường đường là cường giả chí tôn nên chuyện gì nghĩ là làm, sao cần phải đợi ân huệ của một tiểu bối nhất phẩm nguyên anh chứ?
Nếu như những chuyện mà ông ta không xử lý được thì Diệp Thiên sao có thể xử lý được?
Nhưng ông ta không biết rằng hàn nghìn năm sau, ân tình này lại trở thành mấu chốt cứu cả Duẫn tộc bọn họ. Thế nhưng chuyện để sau hẵng nói.
Trong không gian Duẫn Tu Tuyệt đột nhiên quay qua nhìn Diệp Kình Thương và mặt tối thêm vài phần.
“Năm đó, tôi bị bốn người Thần Sáng Thế vây giết. Mặc dù họ từng mời tôi nhưng lại không hề nói nguyên nhân”.
“Hôm nay ông đã xuất hiện thì có thể giải thích cho tôi được không?”
Nói tới đây ánh mặt Diệp Thiên cũng đanh lại. Bí mật trong vũ trụ, cậu cũng muốn biết từ lâu.