“Trước mặt hỗn độn, bất cứ cảm xúc, bất cứ cảnh tượng nào cũng chỉ là hư ảo!”.
Trong lúc nói, anh đã bước tới một bước, đứng trước mặt thần sứ Tăng Hận, đặt một tay lên ngực hắn.
Lúc này, sự căm hận và oán giận trong mắt thần sứ Tăng Hận đã chuyển thành không cam tâm và tuyệt vọng.
Đến cảnh giới chưởng khống, tu luyện thần hồn sẽ càng khó, một khi thần hồn bị thương, thời gian và chu kỳ cần để hồi phục thần hồn dài hơn hồi phục thân xác không biết bao nhiêu lần.
Lúc nãy, một chiêu Hỗn Độn Thổ Tức của Diệp Thiên gần như cắt đứt mọi khả năng của hắn sau này. Bây giờ, hắn đã ngửi thấy khí tức chết chóc từ bàn tay của Diệp Thiên.
“Chờ đã!”.
Ngay khi tay Diệp Thiên chạm vào thần sứ Tăng Hận, một tiếng quát vang lên từ tháp cao trên võ đài.
Diệp Thiên không cần nhìn lên cũng biết chắc đó là một trong hai người bảo vệ võ đài còn lại, nhưng anh không quan tâm, bàn tay hóa thành màu sao trời sau đó phất nhẹ.
Vẻ mặt của thần sứ Tăng Hận đông cứng, sáu giọng nói quỷ dị cũng im bặt.
Nơi ngực hắn bị bàn tay Diệp Thiên phất qua biến mất vô tung, nửa phần cơ thể còn lại và đầu rơi rải rác trên võ đài, không còn sự sống.
Trước hỗn độn, mọi thứ đều hóa hư vô!
Bây giờ Diệp Thiên mới thật sự là kẻ sát nhân vô hình vô tướng.
Chứng kiến cảnh đó, tất cả người xem bên dưới võ đài đều xôn xao, nhất thời cả hiện trường sôi sục.
Mặc dù giọng nói và thủ đoạn của thần sứ Tăng Hận vô cùng quỷ dị, nhưng khí tức anh thể hiện ra lại vô cùng mạnh mẽ, thậm chí đã vượt qua vách ngăn của chưởng khống thập phương, có xu hướng tiến lên một cấp bậc khác.
Cứ ngõ đây là một trận áp chế đơn phương đối với Diệp Thiên, nào ngờ Diệp Thiên chỉ là chưởng khống nhất nguyên lại có thể dùng một quyền đánh nứt võ đài, giết chết người bảo vệ võ đài của thần tộc Hoàng Tuyền.
Giờ phút này, tất cả mọi người đều im lặng, ngay cả các cao thủ của thần tộc Hạo Nhiên, thần tộc Cửu U, thần tộc Nguyên Dương đến xem trận đấu cũng kinh ngạc, lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng.
Chẳng lẽ người này thật sự là thiên thần Hỗn Độn đã chết trong lời đồn?
Trong lúc bọn họ kinh ngạc, một tiếng quát lại vang lên từ trên bầu trời.
“To gan, cậu dám giết người của thần tộc Hoàng Tuyền?”.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, một bóng người đáp thẳng xuống từ trên tháp cao. Người đó không hề mượn lực gì, cũng không sử dụng pháp lực, cứ vậy bay từ trên tháp cao xuống.
Một tiếng nổ lớn vang lên, bụi bay mù mịt, toàn bộ võ đài và xung quanh võ đài đều rung chuyển dữ dội, giống như động đất cấp tám.
Lúc người này đáp xuống đất, võ đài tiếp xúc với người đó, làm dấy lên một vòng sóng xung kích rõ thấy. Người xem có tu vi thấp hơn chưởng khống bát phương bị đẩy lùi ra xa trăm mét. Hai anh em nhà họ Cổ bị quét bay ra xa hai trăm mét, chỉ có một số người tu vi mạnh mẽ là có thể đứng vững bất động.
Diệp Thiên không thể sử dụng chân lực hỗn độn và sức mạnh thần niệm, đương nhiên không thể chặn sự ảnh hưởng của sóng xung kích. Mái tóc đen của anh bay điên cuồng, áo trên người kêu phần phật, nhưng ánh mắt anh lại vô cùng kiên định, từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm phía trước.
Đợi khói bụi tan đi, người đáp xuống đất cũng dần hiện rõ, đó là người đàn ông trung niên mặc áo màu đỏ.
Vóc dáng ông ta cao lớn hơn người thường, phải hơn hai mét, đôi mắt lóe lên ánh sáng nóng cháy và nguy hiểm.
“Một thiên thần Hỗn Độn còn chưa thức tỉnh hoàn toàn mà dám ngang ngược giết người trên võ đài của thần tộc Hoàng Tuyền?”.
“Hôm nay tôi sẽ dùng máu của thiên thần Hỗn Độn kiếp này để tế thần tộc của tôi!”.
“Nhớ cho rõ, tôi là dòng máu chính thống của thần tộc Hoàng Tuyền, Diệp Không Động!”.
Diệp Thiên nghe nói vậy, ánh mắt dao động.
“Dòng máu chính thống của thần tộc Hoàng Tuyền?”.
“Họ Diệp?”.