Hư Nhược Vô đứng trên đỉnh Trái Đất nhìn Trái Đất tự quay, ông ta không để ý mà ngược lại bị thu hút bởi ảnh ảo Thái Cực thoắt ẩn thoắt hiện dưới đáy Trái Đất.
Xưa có câu, thái cực sinh lưỡng nghi, lưỡng nghi sinh tứ tượng, tứ tượng sinh bát quái, bát quái diễn vạn vật.
Thái Cực là đạo âm dương, là khởi nguồn của vạn vật trong vũ trụ, ngay cả đại thiên thế giới trong vũ trụ cũng không thoát khỏi quy tắc này.
Ảnh ảo Thái Cực thoắt ẩn thoắt hiện, hơn nữa lấy năng lượng vũ trụ làm nền tảng, không dễ nhận thấy. Chỉ có tu sĩ mạnh tu vi đạt đến cảnh giới tương đương mới có thể phát hiện ra.
Ảnh ảo Thái Cực này lúc to lúc nhỏ, khi nhỏ chỉ bằng nắm tay, khi biến lớn lại kéo dài liên miên, vô cùng vô tận, từ đáy của Trái Đất lan rộng hư không vũ trụ, hoàn toàn không nhìn thấy điểm cuối.
Hư Nhược Vô tu vi thánh nhân thần phẩm đỉnh cao, nhận thức cao siêu hơn người bình thường. Trong sự quan sát của ông ta, năng lượng vũ trụ hóa thành vô số sợi tơ nho nhỏ, liên kết với tâm của ảnh ảo Thái Cực.
Chính giữa nó bị chiếm giữ bởi một dấu ấn hoa sen màu xanh như băng. Dấu ấn hoa sen giống như chìa khóa kích hoạt vô số năng lượng vũ trụ ở xung quanh, chỉ cần kéo một phát là có thể động toàn thân, phong toả toàn bộ Trái Đất ở bên trong.
“Đúng là Hạo Thiên Tiệt Linh Trận!”.
Hư Nhược Vô kinh ngạc, đúng lúc đó, ba người nhóm Diệp Thiên đã rời khỏi cơ thể ông ta, đứng giữa hư không bên trên Trái Đất.
Trước đó, trên mặt Thường Phong và Tây Huyền còn có vài phần kiêu ngạo, bây giờ, hai vị tu sĩ hóa thần ngạc nhiên nhìn Hư Nhược Vô, thoáng có vẻ kính nể và sợ hãi.
Chỉ riêng việc Hư Nhược Vô dẫn bọn họ đi với tốc độ cực hạn, xác thịt xuyên qua hư không vũ trụ, bọn họ đã hiểu Hư Nhược Vô chắc chắn là một vị đại năng vũ trụ cảnh giới tu vi cao hơn bọn họ.
Bọn họ không biết Diệp Thiên thực lực thế nào, chỉ vì tự do nên mới đồng ý ký khế ước thần hồn với Diệp Thiên. Chuyện này đổi lại là ai cũng sẽ không phục.
Bây giờ Hư Nhược Vô thể hiện thực lực lập tức xóa tan suy nghĩ này trong lòng họ.
Có cao thủ thế này ở cạnh toạ trấn, bất kể Diệp Thiên có thực lực thế nào, bọn họ cũng không thể khiêu khích được nữa. Bọn họ chỉ có thể yên phận làm việc cho Diệp Thiên.
Nếu để bọn họ biết người đàn ông dáng người thẳng tắp này chính là người đã phong ấn bọn họ trong Tinh Ngân Chi Nhãn thì không biết bọn họ sẽ có cảm tưởng thế nào.
“Nhược Vô thúc tổ, thế nào?”.
Diệp Thiên quay đầu, nhìn vẻ mặt của Hư Nhược Vô, ý thức được có lẽ Hư Nhược Vô đã phát hiện ra gì đó.
“Cậu nói không sai!”, Hư Nhược Vô gật đầu: “Trận pháp này đúng là Hạo Thiên Tiệt Linh Trận”.
“Hơn nữa, tôi có thể xác định trận pháp này không chỉ nhắm vào Trái Đất, mà là nhắm vào toàn bộ dải Ngân Hà”.
“Cái gì?”, Diệp Thiên nghiêm túc hỏi.
Hư Nhược Vô chỉ xuống bên dưới Trái Đất, hỏi: “Cậu nhìn bên kia, có thấy gì không?”.
Diệp Thiên, Thường Phong, Tây Huyền đều nhìn về phía đó, nhưng hai người Thường Phong, Tây Huyền nhìn một lúc lâu vẫn không phát hiện được gì.
Ngược lại, Diệp Thiên nheo hai mắt lại, cậu tu thành sức mạnh thần niệm nhập đạo trung kỳ, độ cảm tri của cậu nhạy bén hơn người cùng cảnh giới, thậm chí là nhạy bén hơn cả tu sĩ cao hơn một cảnh giới lớn. Thần niệm của cậu bao phủ, cậu có thể nhận ra phần đáy của Trái Đất có một luồng sức mạnh vô cùng kỳ lạ và to lớn.
Sức mạnh này dường như không phải một mà là vài luồng xen lẫn với nhau, mơ hồ chứa đựng đại đạo thiên địa nào đó, dẫn dắt năng lượng vũ trụ ở xung quanh tụ về, hóa thành một lồng giam to lớn không thể thấy bằng mắt thường.
Năm xưa cậu bước lên Tiên Lộ rời khỏi Trái Đất vẫn chưa cảm ứng được đến thế này. Bây giờ cậu đã có thể nắm bắt được một số manh mối.
Nhưng chung quy cảnh giới của cậu cũng có hạn, không nhìn được sâu xa như Hư Nhược Vô, chỉ đành khẽ giọng nói: “Lẽ nào phần đáy Trái Đất là nền tảng của Hạo Thiên Tiệt Linh Trận?”.
Hư Nhược Vô gật đầu với Diệp Thiên, trong mắt hiện lên vẻ tán thưởng: “Ở cảnh giới của cậu mà phát hiện được điều này đã là quý lắm rồi”.
“Hạo Thiên Tiệt Linh Trận được bố trí với Trái Đất làm tâm, kìm hãm toàn bộ dải Ngân Hà ở trong đó”.
“Nói cách khác, Trái Đất là trận nhãn của Hạo Thiên Tiệt Linh Trận, là khắc tâm của trận pháp này!”.
Ông ta nheo hai mắt lại, trong mắt hiện ra vẻ trầm trọng.
“Lúc trước tôi còn thấy lạ, từ khi ra khỏi Tinh Ngân Chi Nhãn, tôi luôn cảm thấy sự dao động và phát triển linh lực ở thiên hà Ngân Hà này khác với những thiên hà khác, giống như bị thứ gì đó ràng buộc”.
“Bây giờ xem ra mọi thứ đều có liên quan đến Hạo Thiên Tiệt Linh Trận”.
Ông ta nghiêm túc nhìn ảnh ảo Thái Cực lúc to lúc nhỏ, nói tiếp: “Tôi thấy thủ pháp bày trận của trận pháp này, cùng với quỹ đạo và chu thiên vận chuyển của nó chắc chắn là đã trải qua mấy trăm nghìn năm”.
“Nói không chừng mấy trăm nghìn năm nay, trên dải Ngân Hà nhân tài ít ỏi, ngay cả hóa thần cũng rất khó ra đời là có liên quan đến nó”.
Ánh mắt Diệp Thiên sâu xa, không nói gì. Mấy trăm nghìn năm quá xa xôi đối với cậu, nhưng chỉ cần biết tin tức này là đủ rồi.
Nếu Hạo Thiên Tiệt Linh Trận đã được bố trí ở Trái Đất đến mấy trăm nghìn năm giống như Hư Nhược Vô nói, rốt cuộc Trái Đất của mấy trăm nghìn năm trước có gì mà thu hút những nhân vật mạnh nhất vũ trụ đến đây, tốn nhiều công sức và cái giá cao để bày trận như vậy?
Dường như Hư Nhược Vô nhận ra được nghi hoặc trong lòng Diệp Thiên, bỗng nhiên hóa thành ảo ảnh màu đen bay về phía dấu ấn hoa sen ở giữa hình vẽ Thái Cực.
Sau đó, ông ta ngưng tụ chân lực, sức mạnh của thánh nhân thần phẩm giống như một chiếc búa khổng lồ đánh vào hoa sen màu xanh lam.
“Soạt!”.
Khoảnh khắc ông ta vừa vận chuyển sức mạnh, hoa sen màu xanh như tự có cảm ứng, lập tức tỏa ra ánh sáng bốn màu. Khoảnh khắc ánh sáng đó hiện ra, Hư Nhược Vô biến sắc, chân lực cuộn lên, thôi thúc thần thông, bản thân ông ta thì nhanh chóng lui về sau.
Ông ta sử dụng những thần thông pháp lực đủ để đánh nát ngôi sao một cách dễ dàng, nhưng khi ánh sáng bốn màu toả ra lại đồng loạt tiêu tan, không kháng cự được một phút một giây nào.
Nhưng có vẻ như ánh sáng bốn màu chỉ bị động phòng ngự, không hề chủ động tấn công, ngay khi Hư Nhược Vô rút lui thì lại biến mất.
Cảnh này chỉ có Hư Nhược Vô mới có thể nhìn thấy, còn Diệp Thiên, Thường Phong và Tây Huyền không biết đã xảy ra chuyện gì. Bọn họ chỉ thấy Hư Nhược Vô đi rồi trở về.
Hư Nhược Vô đạp chân trên hư không vũ trụ, lùi lại mười bước, mỗi bước hạ xuống đều để lại dư lực làm nổ tan những hạt bụi cỡ lớn trong vũ trụ.
Ông ta lùi đến bên cạnh Diệp Thiên, sắc mặt đã tái xanh, giận dữ lên tiếng.
“Hoàng Tuyền Hàn Khí, Cửu U Ma Khí, Nguyên Dương Tử Khí, Hạo Nhiên Chân Lực!”.
“Quả nhiên là bốn lão già khốn kiếp đó!”.