Chương 2970
“Vụt!”
Thiên Luân lập tức phun ra một ngụm máu tươi. Thanh khiên bị tiêu hủy, còn bản thân gã thì không chặn được lực tấn công của vùng sấm sét, chỉ kịp kêu lên một tiếng và bắt đầu bị rơi vào vùng không gian bị nhiêu loạn màu đen kia.
“Rầm!”
Sấm sét màu lam tím cũng bị hút vào trong hang không gian đó, cùng biến mất theo Thiên Luân. Không gian lại vặn vọ một lần nãy và dần thu nhỏ lại trước mắt Diệp Thiên. Cuối cùng biến mất trên bầu trời Lư Thành giống như mọi chuyện chưa từng xảy ra.
Nhìn thấy Thiên Luân biến mất trong hang không gian. Cơ thể căng cứng của Diệp Thiên cuối cùng cũng được thả lỏng. Ngọn lửa màu lam đỏ bừng cháy trên người cậu cũng đã tắt đi, lực tinh thần hoàn toàn can kiêt.
Mất đi sự gia trì của lực tinh thần và Phệ Thiên Huyền Lực cậu cũng không thể nào đứng vững trong không gian nữa. Thế là cậu rơi xuống, đập mạnh xuống đất, bụi cát bay mịt mù.
May mà sức mạnh cơ thể của cậu vẫn chưa hoàn toàn biến mất. Sau một lúc thất thần, cậu chật vật đứng dậy, quỳ xuống đất, thanh Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm cũng mất đi sức mạnh và cuối cùng nứt ra.
Thanh kiếm này đã đồng hành cũng Diệp Thiên khá lâu, giúp Diệp Thiên giết chết không biết bao nhiêu kẻ vô thượng và cuối cùng bị đánh vỡ! Ma khí bao trùm cả bầu trời cuối cùng một lần nữa cũng trở thành quang đãng, ánh mắt trời ấm áp chiếu xuống khắp nơi. Các ma thi trong khắp Lư Thành cũng đột ngột dừng lại và đổ ra đất. Những người vô tội còn may mắn thì lúc này cũng được giải cứu.
Chỉ có Diệp Thiên là khẽ vuốt ve thanh Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm đã vỡ của mình vớ vẻ lầm lũi và ngây người tại chỗ.
Ngày hôm nay, rất nhiều đàn em cấp dưới của cậu đã trở thành cát bụi. Trên đường cậu trở về thủ đô, Tiếu Văn Nguyệt – người có rất nhiều trải nghiệm với cậu đã bị chặt đứt tại Lư Thành ngay trước mặt cậu. Chiêu sát phạt mạnh nhất của cậu – Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm cũng vỡ vụn. Còn bản thân cậu, lực tinh thần và Phệ Thiên Huyền Lực đều biến mất.
Đây đúng là một sự chiến thắng thê thảm. Nhưng dù nó có tiếp diễn một lần nữa thì cậu cũng sẽ làm y như vậy. Lúc này, cậu dường như đã hiểu ra thế nào là người anh hùng. Câu chưa bao giờ muốn là người cứu thế, nhưng vận mệnh luôn ép cậu đi theo con đường đó. Đến cuối cùng, người anh hùng phải mất đi vài thứ
và phải chấp nhận vài điều.
Một sự mệt mỏi cùng cực ập tới, Diệp Thiên không thể gắng gượng thêm nữa bèn ngã rầm ra đất. Giờ cậu chị muốn nghỉ ngơi thật tốt, cố gắng hớp lấy bầu không khí của sự sống.
Đúng lúc này, có tiếng bước chân dồn dập từ tòa kiến trúc bên cạnh vọng tới, và đâu đó là tiếng kêu đầy xót xa và bi thương.
“Diệp Thiên!
Nghe thấy giọng nói đó, Diệp Thiên khẽ dao động đôi mắt, lập tức ngồi dậy và tìm kiếm.
Một bóng hình xinh đẹp hiện ra với hai hàng nước mặt và khuôn mặt lo lắng đang lao về phía cậu.
Là Tiếu Văn Nguyệt!
“Diệp Thiên!”
Tiếu Văn Nguyệt chạy tới, khuôn mặt đẫm nước mắt.
Diệp Thiên ngẩn người nhìn cảnh tượng đó.
Trước đó, cảnh tượng Tiếu Văn Nguyệt bị Thiên Luân sát hại vẫn còn hiện rõ mồn một trước mặt cậu. Sao giờ Tiếu Văn Nguyệt vẫn còn sống và chạy tới trước mặt cậu như thế này chứ?