“Hỗn Độn Đan Ma sao?”
Diệp Thiên lầm bầm: “Tự sinh ra, hóa đan thành ma, cái tên này cậu thấy rất thích hợp”
Chỉ có điều cậu không hiểu: “Hỗn Độn Đan Ma do bị Táng Tiên Đàm kiểm soát nên mới không thể phóng ra được toàn bộ độc tính và ma tính, nếu như hắn có thể rời khỏi Táng Tiên Đàm
Phát huy sức mạnh của mình, độc sát chúng sinh thì tại sao độ kiếp kim tiên không ra tay giết hắn luôn đi.
LẠc Tông Diễm nghe thấy vậy thì lắc đầu: “Chuyện đó không thực tế lắm bởi vì sự tồn tại của Hỗn Độn Tử Kim Đan vốn là bí mật của vũ trụ. Sợ rằng Ngoài Diệp Kình Thương, bà, Hư Nhược Vô thì những người năm dưa biết về Hỗn Độn Tử Kim Đan có lẽ đầu nằm ở Táng Tiên Đàm này”.
“Và còn có các đệ tử đạo thống của Thái Cổ Đan Thần – cũng chính là nhóm người của Đan Thần Cốc mà thôi”.
“Nhưng người của Đan Thần Cốc trước giờ chỉ vì bản thân. Hỗ Độn Tử Kim Đan có uy lực phổ cấp độ kiếp kim đan cực mạnh. Sức hấp dẫn như thế thì sao người của Đan Thần Cốc lại để cho bên ngoài biết được về thông tin này chứ”.
“Mà Hỗn Độn Tử Kim Đan được sinh ra, tạo thành Hỗn Độn Đan Ma thì chuyện này chỉ có ba người bọn bà biết. Những người khác chắc chắn là không”.
“Lần này Táng Tiên Đàm mở ra, nhất định sẽ có vô số thế lực cực mạnh của hệ ngân hà trung tâm tới đây. Nhưng bọn họ tới là vì những công pháp thần thông và thiên tài địa bảo trong đó chứ không hề biết về sự tồn tại của Hỗ Độn Tử Kim Đan.
“Một khi để hắn thoát ra khỏi Táng Tiên Đàm thì đó sẽ là đại kiếp nạn trước giờ chưa từng có ở trung tâm ngân hà. Với độc tính và ma tính của hắn đủ để phá hủy vô số tinh cầu trong thời gian ngắn và hàng tỷ, hàng trăm sinh mệnh ở đây”.
“Tới khi đó, dù là một vị độ kiếp kim đan thật sự ra tay thì cũng đã muộn”.
“Hơn nữa, dù là một vị độ kiếp kim đan, nếu không phải có tu vi đỉnh cao thì dù có đạt tới tu vi đó cũng khó có thể chắc chắn là sẽ tiêu diệt được hắn”.
Lạc Tông Diễm đanh mắt, giọng nói chắc như đinh đóng cột: “Vì vậy cách tốt nhất chính là ngăn chặn hắn rời khỏi Táng Tiên Đàm, sau đó phói hợp với không gian đặc biệt ở đây để chèn ép hắn hoặc là giết chết hắn”.
Bà ấy quây qua nhìn Diệp Thiên với sắc mặt trịnh trọng: “Giờ, người biết chuyện này chỉ còn cháu thôi”.
Diệp Thiên đương nhiên hiểu ý của Lạc Tông Diễm. Táng Tiên Đàm mở ra nhất định sẽ khiến rất nhiều tông môn, thế lực lao tới. Tới hi đó người đông, cạnh tranh nhiều, cộng thêm việc bọn họ không biết về Hỗn Độn Đan Ma thì chắc chắn Hỗn Độn Đan Ma sẽ nhân cơ hội để chạy thoát khỏi Táng Tiên Đàm.
Giờ đây người duy nhất có thể ngăn chặn được chuyện này chỉ có mình cậu.
“Dì Lạc, cháu hiểu ý của dì”, Diệp Thiên nói.
“Giờ cháu sẽ hành động, tới Táng Tiên Đàm”.
“Chỉ có điều bố cháu năm đó, thêm Hư Nhược Vô và dì, ba người liên thủ cũng mới chỉ có thể chèn ép được Hỗn Độn Đan Ma. Với thực lực hiện tại của mình cháu không dám nói là có thể đổi phó được với hắn hay không nhưng cháu sẽ cố gắng hết sức”.
Lạc Tông Diễm nghe thấy vậy thì mỉm cười.
“Nhóc, mới tới trung tâm hệ ngân hà chưa lâu mà đã trở nên trưởng thành hơn nhiều rồi”.
“Nếu là trước đây thì cháu sẽ nói chắc nịch rằng cháu nhất định sẽ chèn ép đối phương. Còn giờ thì cháu đã biết tự lượng sức mình rồi đấy”
Diệp Thiên mỉm cười, không hề phản bác
Trung tâm ngân hà, cao thủ đông như quân Nguyên. Ở nơi xa trái đất, cậu muốn bước lên vị trí cao nhất thì cũng cần thời gian.
Những khi có thể là được mọi điều thì cậu cần giữ được một cái đầu lạnh cũng với việc khẳng định chắc chắn vị trí của mình. Việc khẳng định bản thân và sự tự tin là chuyện tốt nhưng nếu quá tự tin thì sẽ bị gọi là tự cao tự đại.
“Yên tâm đi nhóc”, Lạc Tông Diễm cổ vũ.
“Dù hiện tại dì không có cơ thể nhưng tu vi thần niệm của dì thông qua Càn Không Luyện Thần Ấn luyện tập và bồi dưỡng hàng nghìn năm thì chỉ có mạnh chứ không có yếu hơn năm xưa”.
“Còn cháu có vô số con át chút bài, đủ để có thể phát huy chiến lực của một vị thánh nhân thần phẩm. Hai chúng ta hợp lực, đấu với hắn bột trận, tại sao lại không thử?”
“Hơn nữa, Hỗn Độn Đan Ma dã bị Diệp Kình Thương thiết kế hệ thống chèn ép hàng chục nghìn năm qua. Trước mắt, hệ thống này sẽ mất tác dụng nhưng trong thời gian ngắn đối phương vẫn còn trong trạng thái yếu, không thể nào phát huy được sức mạnh như thời kỳ đỉnh cao năm xưa”.
“Mặc dù chúng ta không thể nào tiêu diệt được hắn nhưng kiểm soát hắn thêm một lần nữa cũng không phải chuyện khó”.
“Vậy sao?”, Diệp Thiên mỉm cười.
“Nếu đã vậy thì cứ thử xem sao. Chỉ có duy nhất ột viên Thái Cổ Thần Đan thôi mà”.
Dứt lời Lạc Tông Diễm lại nhập vào thần phủ của Diệp Thiên. Diệp Thiên cũng hóa thành một luồng sáng màu đỏ như ngôi sao lao vào trong không gian.
Diệp Thiên của hiện tới với chân lực hỗn độn cấp ba cộng thêm phệ thiên trường sinh thể thì đã có sức mạnh của một vị tu sĩ kỳ thánh nhân, có thể tung hoành trong hư không.
Mặc dù tốc độ của cậu vẫn chưa thể bằng một vị tu sĩ kỳ thánh nhân thực thụ nhưng so với trước đây phải dùng truyền trống trong không gian thì nhanh hơn rất nhiều rồi.
Hiện tại cậu đang lao về hướng mà Lạc Tông Diễm đã miêu tả, đó chính là Táng Tiên Đàm. Đúng lúc này, ở địa cậu, Diệp Kình Thương đang chắp tay sau lưng nhìn lên trời.
“Xem ra cậu nhóc sắp phá hệ thống kiểm soát lúc trước mình đã tạo ra rồi”.
Diệp Kình Thương dao động ánh mắt với vẻ cảm thán. Bên cạnh ông ấy, Hư Nhược Vô tỏ vẻ kinh ngạc. Ông ta ý thức được điều gì đó bèn bừng tỉnh
“Là Hỗn Độn Đan Ma à?’
Mặc dù chuyện này đã trải qua hàng chục nghìn năm rồi nhưng đối với Hư Nhược Vô thì uy lực của Hỗn Độn Đan Ma vẫn còn in đậm trong tâm trí ông ta Dù sao thì ông ta phải kết hợp với Diệp Kình Thương, Lạc Tông Diễm mới có thể chèn ép được đối phương.
“Là hắn. Khi đó tôi mới chỉ ở kỳ thánh nhân thần phẩm, cấm chế do tội tạo ra không thể duy trì được quá lâu, giờ đã hàng chục nghìn năm trôi qua rồi, cấm chế sắp biến mất, tới lúc hắn được thoát ra rồi”.
Diệp Kình Thương trầm giọng “Giờ đây, Diệp Thiên và Lạc Tông Diễm ở khu vực trung tâm. Một khi Tiểu Diểm cảm nhận được Hỗn Độn Đan Ma thì sẽ tới đó ngăn hắn lại”.
“Với tính cách của Diệp Thiên, hai người họ có lẽ đang trên đường tới Táng Tiên Đàm rồi”.
Hư Nhược Vô nghe thấy vậy bèn tỏ ra lo lắng: “Đại ca, nếu đã thế thì tôi ra tay giúp họ vậy”.
“Dù sao Lạc Tông Diễm cũng không có cơ thể, chỉ có trạng thái linh hồn. Còn Diệp Thiên dù có khởi động sức mạnh tộc văn thì cũng chỉ có thể đối kháng được với thánh thân thôi Bọn họ không đối phó được với Hỗn Độn Đan Ma đâu”.
Diệp Kình Thương nghe thấy vậy bèn phất tay: “Nhược Vô, không cần lo lắng đâu”.
“Hỗn Độn Đan Ma đối với những người khác là sự khủng khiếp”
“Nhưng đối với Diệp Thiên mà nói thì có thể sẽ khác”.
Nói tới đây, ông ấy cười thần bí, đôi mắt ánh lên vẻ lấp lánh.
“Ông đừng quân, Hỗn Độn Đan Ma được sinh ra từ Hỗn Độn Tử Kim Đan, nhưng dù thay đổi hình thái thì bản chất của nó vẫn không hề thay đổi”.
“Hắn vẫn là sản vật của hỗn độn. Mà trước mặt hỗn độn thần tử chuyển thế thì hỗn độn thôi chưa là gì”.
“Chuyện này cứ để cho Diệp Thiên xử lý đi”.