Ảo ảnh tóc trắng phất phơ, tiên phong đạo cốt, sau lưng đeo một thanh độn kiếm phong cách cổ xưa, cứ thế đứng trên mặt biển, chẳng phải chính là linh hồn Trái Đất mà Diệp Thiên từng gặp sao?
“Nhược Vô, đã lâu không gặp!”.
“Tôi biết ngay nếu ông đến đây thì chắc chắn không giấu được ông mà”.
Trong lúc nói chuyện, cơ thể khổng lồ của ông ấy cũng nhanh chóng thu nhỏ lại, cuối cùng biến thành một người trung niên nho nhã cao gần hai mét, người đeo cổ kiếm, đứng đối mặt với Hư Nhược Vô.
Hư Nhược Vô nhìn người trước mặt, ánh mắt không ngừng dao động, sắc mặt nhanh chóng thay đổi.
Một lát sau, ông ta mới trầm giọng nói: “Vừa nãy khi đến gần Trái Đất, tôi đã phát hiện ra Hạo Thiên Tiệt Linh Trận, mà sức mạnh ở trung tâm trận pháp này được tạo thành từ sự dung hòa giữa hàn khí Hoàng Tuyền, Nguyên Dương Tử Khí, chân lực Hạo Nhiên, Cửu U Ma Khí.
“Hơn nữa mỗi luồng sức mạnh này đều đạt tới cấp năm, rõ ràng là đến từ tay của bốn lão già kia”.
“Vừa nãy khi tôi ra tay kích phát trung tâm trận pháp đã bị bốn luồng sức mạnh này ngăn cản, nhưng tôi cảm nhận rõ ràng bốn luồng sức mạnh này chỉ có một phần cực nhỏ tấn công về phía tôi, còn hầu hết sức mạnh vẫn đang kiềm chế Trái Đất!”.
“Lúc đó tôi đã biết chắc chắn trên Trái Đất có một sự tồn tại mạnh mẽ không thể tưởng tượng được đang đấu sức với bốn luồng sức mạnh này”.
Ông ta nhìn người trước mặt, ánh mắt càng sâu xa cảm khái hơn: “Sau khi lại gần Trái Đất, tôi liền cảm nhận được một luồng sức mạnh thần niệm vô cùng quen thuộc. Sức mạnh thần niệm này chính là thứ thuộc về ông!”.
“Kình Thương, ông vẫn còn sống, thật là tốt quá!”.
Ảo ảnh của người trung niên đeo kiếm đứng trước mặt này chính là Diệp Kình Thương năm đó từng uy chấn vũ trụ, được tôn là Kình Thương Đại Đế.
Dù đã mấy trăm nghìn năm không gặp, nhưng Hư Nhược Vô vẫn lập tức nhận ra ông ấy.
Nếu Diệp Thiên ở đây thì chắc chắn sẽ rất kinh ngạc, không ngờ linh hồn Trái Đất, người đại diện cho ý chí của Trái Đất lại chính là người sáng lập tộc họ Diệp, là tổ tiên của cậu?
Diệp Kình Thương nhìn Hư Nhược Vô, nhất thời ánh mắt xa xôi, hiển nhiên trong lòng cũng có dao động không nhỏ.
Ông ấy cùng người này kết bái huynh đệ, năm đó sau khi từ biệt liền trải qua mấy trăm nghìn năm, bây giờ gặp lại, đối với một người cố thủ ở Trái Đất mấy trăm nghìn năm như ông ấy thì cũng là một tin mừng hiếm có.
Hai người một ảo một thật, cứ thế đứng nhìn nhau trên mặt biển, không nói một lời. Mãi lúc lâu sau, vẫn là Hư Nhược Vô phá vỡ sự yên lặng trước.
“Kình Thương, rốt cuộc trong trận chiến năm đó đã xảy ra chuyện gì?”.
Trong lòng ông ta thực sự có quá nhiều câu hỏi.
Tại sao Diệp Kình Thương lại bị đám Thần Sáng Thế vây giết? Sau trận chiến đó, Diệp Kình Thương đã đến Trái Đất kiểu gì? Tại sao bây giờ Diệp Kình Thương lại trong trạng thái ảo ảnh như thế này?
Tất cả đều có liên quan đến trận chiến năm đó, bây giờ ông ta chỉ muốn biết rõ ràng ngọn ngành tất cả mọi chuyện từ lời kể của Diệp Kình Thương.
“Năm đó sao?”.
Sắc mặt Diệp Kình Thương đanh lại, hiển nhiên là đang nhớ lại tình cảnh thê thảm trong trận chiến năm đó.
Một lúc lâu sau, ông ấy mới lên tiếng: “Ông muốn biết tại sao năm đó bốn người Thần Sáng Thế lại vây giết tôi sao? Trong thông tin tia ý chí tàn hồn tôi để lại trong Càn Khôn Luyện Thần Ấn phản hồi lại thì hình như Duẫn Tu Tuyệt cũng từng hỏi câu tương tự như ông”.
“Năm đó, do tôi có được một thứ, một thứ có thể đột phá đại đạo, nắm giữ đỉnh cao”.
Ông ta nói xong liền khẽ thốt ra tên của món đồ ngũ phẩm kia.
Hư Nhược Vô nghe xong, cho dù là người có định lực như ông ta thì vẻ mặt cũng không khỏi kinh hãi.
“Cái gì?”.
Ông ta đanh mắt nhìn Diệp Kình Thương, sắc mặt càng nghiêm trọng hơn: “Chẳng phải tương truyền món đồ đó đã bị năm đại năng sáng lập vũ trụ liên thủ phá hủy từ thuở vũ trụ sơ khai sao?”.
“Sao lại rơi vào tay ông được chứ?”.
Sắc mặt Diệp Kình Thương bình thản, không nhanh không chậm đáp: “Thực ra tương truyền này chỉ là lời đồn do năm đại năng sáng lập đó tung ra mà thôi. Tôi đã tìm được dấu vết thông qua việc tìm đọc rất nhiều sách cổ”.
“Tôi mất 100 nghìn năm để thu thập rất nhiều thông tin liên quan đến thứ đó, cuối cùng tìm được nó ở một nơi có tên là Táng Tiên Cốc”.
“Sau khi lấy được nó, tôi vốn định tìm một nơi xa xôi hẻo lánh để nghiên cứu kĩ càng, phá giải bí mật nắm vững, nhưng còn chưa chọn được chỗ thì đã bị bốn người Thần Sáng Thế liên thủ tấn công!”.
Hư Nhược Vô nghe thấy thế, sắc mặt tỏ vẻ khó hiểu.
"Sao lại thế được?".
"Nếu một mình ông tìm thấy nó, thì tin tức đó sẽ là tuyệt mật, sao đám Thần Sáng Thế lại biết được chứ?".
Diệp Kình Thương hơi nheo mắt lại.
"Lúc đó tôi cũng cảm thấy chuyện này rất khó hiểu, nhưng sau đó mới nghĩ ra".
"Thứ mà bốn người Thần Sáng Thế tu luyện đều là năm loại sức mạnh cao nhất trong vũ trụ, thực ra năm loại sức mạnh cao nhất này được truyền thừa từ năm đại năng sáng lập vũ trụ khi trước".
"Mà thứ tôi tìm được cũng là sản vật của vũ trụ thuở sơ khai, có thể nói là cùng nguồn sức mạnh với bọn họ, có thể cảm ứng lẫn nhau".
"Ngay khi tôi tìm được thứ kia, thì đã bị bốn người Thần Sáng Thế phát hiện ra, nên bọn họ mới dựa vào cảm ứng tìm được tôi, bao vây tiêu diệt tôi".
Diệp Kình Thương nói đến đây, khuôn mặt liền tỏ vẻ tiếc nuối.
"Đáng tiếc rằng tuy tôi có thiên tư trác tuyệt, nhưng so với bốn người Thần Sáng Thế là người kế thừa thần cách được ông trời ưu ái thì vẫn có sự chênh lệch".
"Tuy tôi đã tu Thượng Hợp Tiên Lực do bản thân tự sáng tạo lên mức cực hạn, gần với năm sức mạnh cao nhất, nhưng cuối cùng vẫn thua trong tay bọn họ".
"Nếu tôi tu được chân lực hỗn độn, thì chưa biết trận chiến đó sẽ là ai thắng ai thua".
Hư Nhược Vô nghe thấy thế, sắc mặt lại càng âm trầm hơn.
Giọng nói của Diệp Kình Thương tiếp tục vang lên.
"Trận chiến đó, tôi bị bốn người bọn họ liên thủ đánh cho trọng thương, suýt nữa mất mạng, ngay cả Bất Diệt Tiên Phật Thể mà tôi tu luyện cũng bị bọn họ đánh cho rách nát te tua".
"Tôi biết một mình địch bốn thì không có phần thắng, thế là đính kèm Càn Khôn Luyện Thần Ấn với linh hồn của Tiểu Diễm. Sau khi vào thông đạo không gian, tôi liền lập tức tự bạo thân xác".
"Bất Diệt Tiên Phật Thể là một trong số các đạo thể trường sinh, năng lượng khổng lồ khi tự bạo có thể tạm thời ngăn cản bốn người họ tấn công".
"Còn tôi cũng nhân lúc này thi triển bí thuật không gian, dùng trạng thái linh hồn bỏ trốn".
Sắc mặt Hư Nhược Vô trầm xuống, cố gắng kiềm chế sự giận dữ, nói: "Ông chưa thoát được mà vẫn bị bốn lão già khốn kiếp kia phát hiện ra hành tung đúng không?".
Diệp Kình Thương lập tức gật đầu: "Tuy tôi đã dẫn bạo Bất Diệt Tiên Phật Thể, nhưng cũng chỉ có thể ngăn cản bọn họ nhất thời, khoảnh khắc linh hồn của tôi trốn vào không gian, thì bốn người họ đã phát hiện ra ý đồ của tôi rồi".
"Bốn người họ dùng đại thần thông khóa chặt linh hồn của tôi, bắt đầu đuổi theo không biết mệt mỏi. Tôi chỉ có thể tháo chạy, cho đến khi tới dải Ngân Hà xa xôi này!".
"Cuối cùng, tôi đã chọn tinh cầu tự sinh ra sự sống này làm nơi đặt chân cuối cùng".
"Đây chính là ngọn nguồn của trận chiến năm đó!".