Tuy Quách Dương đứng thứ sáu trong bằng xếp hạng
cao thù, nhưng thực lực thật sự của ông ta lại không hề
kém so với Gia Cát Trường Hận đứng thứ tư, thậm chí đã
đến cảnh giới siêu phàm bán bộ.
Hơn nữa nhìn dung mạo ông ta không có gì nổi bật,
nhưng giọng nói lại tràn đầy sự bá đạo mãnh liệt, khiến Diệp Thiên có chút hứng thú.
Hai mắt Chung Li Mị nheo lại, không hề trà lời, hắn và
Quách Dương coi như chỗ quen từ lâu, đương nhiên biết
Quách Dương nói ắt sẽ làm.
Hắn hơi trầm ngâm, một lúc sau, khóe miệng đột
nhiên nhếch lên một nụ cười khẩy.
“Quách Dương ơi là Quách Dương, sự tự tin và kiêu
ngạo của ông về thực lực của bản thân đúng là chưa hề
thay đổi nhì?”.
“Chỉ tiếc là hôm nay ông muốn giết tôi, e rằng khó như
lên trời rồi, không chỉ vậy, sơn trang Hồng Diệp này ngày
hôm nay sẽ là nơi chôn xác của ông!”.
“Ông cho rằng mục tiêu của Thế Giới Hắc Ám chúng
tôi hôm nay là Kỳ Nhược Tuyết sao? Nực cười, một ngôi
sao còn con còn chưa đến mức khiến Thế Giới Hắc Ám.
chúng tôi phái nhiều cao thủ đến vậy!”.
“Mục tiêu thực sự của chúng tôi chính là ông đó,
Quách Dương Cuồng Thương!”.
Khóe miệng ông ta nhếch lên vè dữ tợn, ánh mắt
Quách Dương hơi chớp, đã cảm nhận được năm luồng hơi
thở cực mạnh đang đến từ phía trước.
Trong màn đêm, năm bóng người như thể xuyên qua
không khí, một bước hơn mười trượng đã xuất hiện trước
mặt mười một Địa Sát.
Năm người này ăn mặc khác nhau, cao thấp béo gầy
đều khác nhau.
Trong đó có một người đầu đội nón, không nhìn được khuôn mặt của ông ta, hai tay giấu bên trong tay áo, sau
lưng đeo một chiếc cần câu rất dài.
Người bên cạnh trông lại như một người lùn, chỉ cao
khoảng một mét tư, nhưng hai tai lại như phật Di Lặc, hai
mắt thoáng lóe lên tia điện.
Còn hai người kia khuôn mặt khá giống nhau, hình như
là sinh đôi, hai tay chỉ có ba ngón, thành hình móng vuốt,
khí thế ngút trời.
Vị cuối cùng mặc một chiếc áo dài đen rộng, khuôn
mặt lại mang vẻ tà dị, giữa hai lông mày có một điểm đỏ
trông rất đáng sợ.
“Cố Giang Điếu Tầu, Phật Lùn, Long Trào Song Từ, và … Cô Tinh Tà Quân?”.
Hai mắt Lục Thiên Thư khẽ run run, đọc ra từng biệt
hiệu của những cao thủ từng uy danh Hoa Hạ này, trước
mắt đột nhiên xuất hiện năm người, tất cả đều là cao thủ
chí tôn võ thuật danh chấn Hoa Hạ 25 năm trước, ai nấy
đều từng đứng trong bàng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ thời.
cao thù, nhưng thực lực thật sự của ông ta lại không hề
kém so với Gia Cát Trường Hận đứng thứ tư, thậm chí đã
đến cảnh giới siêu phàm bán bộ.
Hơn nữa nhìn dung mạo ông ta không có gì nổi bật,
nhưng giọng nói lại tràn đầy sự bá đạo mãnh liệt, khiến Diệp Thiên có chút hứng thú.
Hai mắt Chung Li Mị nheo lại, không hề trà lời, hắn và
Quách Dương coi như chỗ quen từ lâu, đương nhiên biết
Quách Dương nói ắt sẽ làm.
Hắn hơi trầm ngâm, một lúc sau, khóe miệng đột
nhiên nhếch lên một nụ cười khẩy.
“Quách Dương ơi là Quách Dương, sự tự tin và kiêu
ngạo của ông về thực lực của bản thân đúng là chưa hề
thay đổi nhì?”.
“Chỉ tiếc là hôm nay ông muốn giết tôi, e rằng khó như
lên trời rồi, không chỉ vậy, sơn trang Hồng Diệp này ngày
hôm nay sẽ là nơi chôn xác của ông!”.
“Ông cho rằng mục tiêu của Thế Giới Hắc Ám chúng
tôi hôm nay là Kỳ Nhược Tuyết sao? Nực cười, một ngôi
sao còn con còn chưa đến mức khiến Thế Giới Hắc Ám.
chúng tôi phái nhiều cao thủ đến vậy!”.
“Mục tiêu thực sự của chúng tôi chính là ông đó,
Quách Dương Cuồng Thương!”.
Khóe miệng ông ta nhếch lên vè dữ tợn, ánh mắt
Quách Dương hơi chớp, đã cảm nhận được năm luồng hơi
thở cực mạnh đang đến từ phía trước.
Trong màn đêm, năm bóng người như thể xuyên qua
không khí, một bước hơn mười trượng đã xuất hiện trước
mặt mười một Địa Sát.
Năm người này ăn mặc khác nhau, cao thấp béo gầy
đều khác nhau.
Trong đó có một người đầu đội nón, không nhìn được khuôn mặt của ông ta, hai tay giấu bên trong tay áo, sau
lưng đeo một chiếc cần câu rất dài.
Người bên cạnh trông lại như một người lùn, chỉ cao
khoảng một mét tư, nhưng hai tai lại như phật Di Lặc, hai
mắt thoáng lóe lên tia điện.
Còn hai người kia khuôn mặt khá giống nhau, hình như
là sinh đôi, hai tay chỉ có ba ngón, thành hình móng vuốt,
khí thế ngút trời.
Vị cuối cùng mặc một chiếc áo dài đen rộng, khuôn
mặt lại mang vẻ tà dị, giữa hai lông mày có một điểm đỏ
trông rất đáng sợ.
“Cố Giang Điếu Tầu, Phật Lùn, Long Trào Song Từ, và … Cô Tinh Tà Quân?”.
Hai mắt Lục Thiên Thư khẽ run run, đọc ra từng biệt
hiệu của những cao thủ từng uy danh Hoa Hạ này, trước
mắt đột nhiên xuất hiện năm người, tất cả đều là cao thủ
chí tôn võ thuật danh chấn Hoa Hạ 25 năm trước, ai nấy
đều từng đứng trong bàng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ thời.