Hailey Ince chân đạp hư không, ngọn lửa trên người vốn hừng hực rực rỡ, khiến nhiệt độ xung quanh tăng vọt.
Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy chàng trai kia, ngọn lửa trên người cô ta như bị tạt một chậu nước lạnh, lập tức tắt phụt. Bản thân cô ta cũng không khỏi lùi lại ba bước, ánh mắt chứa đầy sợ hãi.
Cô ta có thể thề, cho dù cô ta quên mất dáng vẻ của bố mẹ nuôi, thậm chí quên mất dáng vẻ của người đàn ông lấy đi lần đầu tiên của cô ta, nhưng dung mạo của chàng trai mình trần này thì tuyệt đối không thể nhớ nhầm.
Khuôn mặt này giống như cơn ác mộng, xuất hiện vô số lần trong các giấc mơ của cô ta, cũng khiến cô ta kinh hãi bật dậy không biết bao nhiêu lần.
Hơn 10 năm trôi qua, nỗi ám ảnh do khuôn mặt này mới dần nhạt đi. Cô ta còn tưởng cả đời sẽ không gặp lại khuôn mặt này nữa.
Nhưng bây giờ, chủ nhân của khuôn mặt này lại đứng trên bãi cỏ cách cô ta mấy trăm mét, cười như không cười nhìn cô ta.
Không ai có thể hiểu được nỗi sợ hãi trong lòng Hailey Ince lúc này, sau sự sợ hãi tột độ, cô ta liền cảm thấy vô cùng chấn động, khiến cơ thể cô ta cũng run lên bần bật.
Nghe đồn người đàn ông này đã rời khỏi Trái Đất từ lâu, ai ngờ bây giờ lại trở về.
10 năm trước, người đàn ông này đã có thể đánh bại đệ tử nội môn Cam La cảnh giới tiên thiên của thần điện Thái Dương. Còn bây giờ, anh đã vào vũ trụ khổ tu 10 năm, không ai biết rốt cuộc thực lực hiện giờ của anh mạnh đến mức nào.
Vừa nghĩ đến đây, cô ta liền hạ xuống đất không chút do dự, quỳ gối khom lưng bái chàng trai mình trần.
"Diệp thiên nhân, hóa ra là anh trở về, tôi không biết trước, quả thực tội đáng muôn chết!".
"Xin Diệp thiên nhân tha mạng cho tôi, dù anh bắt tôi làm gì tôi cũng làm theo, chỉ xin anh đừng giết tôi!".
"Cho dù là làm nô tỳ tôi cũng cam tâm tình nguyện!".
Khoảnh khắc Hailey Ince quỳ xuống, ba cường giả cảnh giới huyền thông là Velix, Michelango đều ngây người ra.
Đám Hoàng Sí Tuyết cũng sửng sốt, đứng như trời trồng, không biết làm thế nào.
Hailey Ince là cường giả cảnh giới nhập thần, tu vi hơn cả Tiêu Thiến Tuyết, cũng được coi là một trong những cao thủ hàng đầu của Trái Đất.
Cho dù là sứ tiết một phương, người đứng đầu một nước cô ta cũng không coi ra gì, thậm chí lãnh đạo của rất nhiều nước còn phải cúi người hành lễ khi gặp cô ta.
Nhưng bây giờ, Hailey Ince lại quỳ gối cúi đầu với chàng trai tóc dài mình trần này, vẻ mặt còn rất sợ hãi.
Chuyện này là sao?
Ánh mắt chàng trai bình thản, nhếch môi mỉm cười.
"Hailey Ince, cô nhiều lần mạo phạm đến tôi, có thể sống đến bây giờ đã là kỳ tích!".
"Hôm nay, tôi vốn nên giết cô, nhưng nể tình tôi mới quay về, tâm trạng không tệ, nên phá lệ tha mạng cho cô!".
"Sau này gặp võ giả hay tu sĩ Hoa Hạ thì hãy cúi đầu mà làm người, nếu còn để tôi bắt gặp thì coi như cô xui xẻo!".
"Tôi sẽ giết!".
Dứt lời, anh phẩy tay như đuổi một con ruồi.
"Cút đi!".
Hailey Ince như được đại xá, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, để lộ chút xuân sắc.
Nhưng cô ta đâu rảnh quan tâm những cái này, vội vàng vái chàng trai một cái.
"Cảm ơn Diệp thiên nhân, cảm ơn Diệp thiên nhân".
Cô ta luôn miệng cảm ơn, sau đó quay đầu nhìn ba người Velix.
"Chúng ta mau đi thôi!".
Ba người Velix nghe thấy thế đều sửng sốt, sau đó cô ta nhíu mày nói: "Chị nói gì vậy? Tổng hội trưởng đã nói rồi, dị bảo hiện thế ở ốc đảo này có thể nâng cao dị năng, chúng ta phải lấy bằng được về".
"Bây giờ về thì chúng ta ăn nói với tổng hội trưởng thế nào?".
Trong lòng Hailey Ince trở nên lạnh lẽo, chỉ muốn vả chết đứa em ruột mới quen biết không lâu này.
Ăn nói? Ăn nói cái đầu cô ấy! Nếu còn ở lại đây, đừng nói là dị bảo, mà mạng cũng không còn.
Cô ta không ngừng nháy mắt ra hiệu, chỉ mong ba người Velix có thể hiểu được. Hai người còn lại đã có ý rút, nhưng Velix cứ như không hiểu ánh mắt của Hailey Ince, lạnh lùng hừ mũi nói.
"Chị, hình như chị có vẻ rất sợ anh ta, chỉ là một kẻ bình thường không có tu vi thôi mà, lẽ nào anh ta có ba đầu sáu tay sao?".
"Chị cứ cản Tiêu Thiến Tuyết, giao anh ta cho em đối phó, em đảm bảo..."
Velix còn chưa nói xong, chàng trai mình trần ở bên dưới đã liếc mắt nhìn về phía cô ta.
Sau đó, trong ánh mắt kinh hãi tột độ của mọi người, cường giả với cảnh giới thông huyền hậu kỳ này không kịp hét lên tiếng nào, đã bị một luồng sức mạnh vô hình nghiền nát thành bột, theo gió bay đi, ngay cả linh hồn cũng không còn sót lại chút gì.
Ai nấy run bắn lên, đừng nói là mấy người có cảnh giới siêu phàm như Hoàng Sí Tuyết, ngay cả Tiêu Thiến Tuyết cũng kinh hãi kêu lên.
Giết một cường giả huyền thông hậu kỳ mà không có bất cứ dấu vết gì, không có bất cứ cảnh báo điều động sức mạnh gì, đây là thủ đoạn gì chứ?
"Đi!".
Hailey Ince không kiềm chế được nỗi sợ hãi trong lòng nữa, hét lên một tiếng, rồi hóa thành luồng sáng lao về tít bầu trời xa xa.
Michelango và một cường giả cảnh giới thông huyền khác đâu còn dám ở lại, dùng mọi kỹ pháp thần thông tháo chạy, bám theo Hailey Ince.
Bọn họ chắc chắn từ khi sinh ra đến nay chưa bao giờ gặp chuyện quỷ dị như vậy.
Còn ở bên này, Tiêu Thiến Tuyết nhìn ba người cuống cuồng tháo chạy, một lúc lâu mới hoàn hồn.
"Bây giờ anh đạt tới trình độ nào rồi?".
Chàng trai mình trần mỉm cười, để lộ hàm răng trắng muốt.
"Vô địch vũ trụ!".
Tiêu Thiến Tuyết nghe thấy thế, bàn tay run rẩy, chỉ cảm thấy sóng lòng cuồn cuộn.
Vô địch vũ trụ, bốn chữ ngắn ngủi này có sức nặng như thế nào chứ?
Cô ta rất khó tưởng tượng, chỉ mất 10 năm mà chàng trai đã lên đến mức độ này sao?
Còn lúc này, đám Hoàng Sí Tuyết đã hoàn hồn lại, Hoàng Sí Tuyết có mối quan hệ khá thân thiết với Tiêu Thiến Tuyết, liền đánh bạo đi tới.
"Chị Tiêu, vị tiền bối này là..."
Tuy cô ta không biết chàng trai mình trần này là ai, nhưng với thủ đoạn như quỷ thần mà anh thể hiện, cô ta biết anh chắc chắn là một cường giả cái thế thâm tàng bất lộ.
Cô ta gọi "tiền bối" là theo phép lịch sự.
Tiêu Thiến Tuyết nghe thấy câu hỏi của Hoàng Sí Tuyết thì ngoảnh lại, khóe môi mỉm cười.
"Anh ấy là một người vô cùng đáng ghét, đừng gọi anh ấy là tiền bối, anh ấy cũng chỉ hơn em bảy tám tuổi thôi".
"Anh ấy tên là Diệp Thiên!".
Hoàng Sí Tuyết sửng sốt: "Diệp Thiên?".
Cô ta chưa bao giờ nghe thấy cái tên này, cảm thấy cực kỳ xa lạ.
Thấy vẻ mặt của Hoàng Sí Tuyết, Tiêu Thiến Tuyết mới có phản ứng, mỉm cười nói: "Đúng rồi, em không biết cái tên Diệp Thiên này, anh ấy còn có một biệt danh là Diệp Lăng Thiên!".
"Diệp Lăng Thiên?".
Hoàng Sí Tuyết nghe xong lại biến sắc, cô ta cảm thấy cái tên này rất quen tai, dường như từng nghe thấy ở đâu đó, nhưng nhất thời nghĩ mãi không ra.
Đúng lúc cô ta đang ù ù cạc cạc, thì một cô gái trẻ tuổi đi cùng cô ta đã hoa dung thất sắc, đôi chân run rẩy, suýt nữa thì ngã ngồi xuống đất.
"Diệp Lăng Thiên?".
"Đế Vương Bất Bại Diệp Lăng Thiên?".
"Đệ nhất đương thế vô địch Trái Đất vào 10 năm trước?".