Sau khi rời khỏi sao tổ của Vân Đỉnh Thiên Cung, Diệp Thiên đến sao Long Vẫn trước, sau đó từ sao Long Vẫn đến sao Viêm, cuối cùng đến trước thông đạo không gian nối giữa sao Viêm và dải Ngân Hà.
Nơi cậu muốn đến chính là Trái Đất!
Lúc đầu cậu không định quay về Trái Đất, nhưng chuyện của Hoa Lộng Ảnh khiến cậu cảm thấy nguy cơ rất lớn. Cậu phải về xác nhận xem ngoài Hoa Lộng Ảnh, thì còn bạn bè người thân nào của cậu cũng gặp chuyện hay không.
Nếu có thì cậu nhất định phải điều tra đến cùng, nếu không có thì cậu sẽ bảo Hư Nhược Vô để mắt đến người nhà họ Diệp, ít nhất cũng tránh được việc bị các tông phái ở thế giới trung tâm Ngân Hà bắt đi.
Hơn nữa, trong lòng cậu thực ra còn một nghi vấn cần phải chứng thực, thế nên lần này cậu bắt buộc phải đến Trái Đất.
Nửa canh giờ sau, Diệp Thiên bước ra khỏi thông đạo không gian, dưới chân cậu chính là một tinh cầu màu xanh biếc.
Trái Đất!
Lúc trước Tây Huyền và Thường Phong đã định vị thiên hà Xích Minh ở gần Trái Đất, rồi xây dựng thông đạo không gian. Bây giờ, cậu thuận theo thông đạo không gian trở về là đến thẳng bầu trời của Trái Đất.
"Vèo!".
Ngay sau đó, trên người cậu tỏa ra ánh sáng xanh, tốc độ vượt 30 lần tốc độ âm thanh, lao vào tầng khí quyển.
Cậu làm giống như Hư Nhược Vô, dùng chân lực che giấu hành tung của mình, thế nên rất nhiều vệ tinh của các nước trên Trái Đất không phát hiện ra cậu.
Cậu giáng thẳng xuống mặt đất, vừa đặt chân xuống, một luồng cảm giác liên kết huyết mạch liền dâng lên trong lòng cậu.
Cậu biết đây là do cậu dẫn nổ tinh thể Trái Đất, sức mạnh tinh thể và cậu đã hòa vào làm một.
Bây giờ, cậu gần như có thể cảm nhận được vạn sự vạn vật trên Trái Đất, thậm chí việc hít thở trao đổi của một sinh mệnh cũng cực kì rõ ràng.
"Nhưng tại sao mình cứ cảm thấy trên Trái Đất còn thứ gì đó che giấu cảm nhận của mình nhỉ?".
Cậu hơi nheo mắt lại, ánh mắt không ngừng biến đổi.
Hiện giờ trên Trái Đất, ngoài thánh nhân thần phẩm là Hư Nhược Vô ra, những người còn lại trước mặt cậu chỉ là con kiến, lại càng không qua được sự cảm nhận và thăm dò của cậu. Nhưng cảm giác kì diệu kia cứ lởn vởn trong lòng cậu, cậu phát hiện ra không những sự thăm dò của mình bị ngăn cản, mà thậm chí còn có cảm giác mình bị rình trộm và giám sát.
"Xem ra suy đoán của mình gần đúng".
Cậu nhếch môi cười, nhưng không làm kinh động bất cứ ai, bóng dáng lóe lên, tiến về phía thủ đô của Hoa Hạ.
Từ biệt Hoa Hạ hơn một năm, khi Diệp Thiên trở lại thủ đô, cảnh tượng phồn hoa và náo nhiệt vẫn y như xưa, chỉ tăng không giảm.
Cậu đến nhà họ Diệp, sức mạnh thần niệm tỏa ra, bao trùm cả nhà họ Diệp bên trong.
Với tu vi của cậu hiện giờ, cho dù cậu mở hoàn toàn sức mạnh thần niệm thì cũng không ai trong nhà họ Diệp có thể phát hiện ra sự tồn tại của cậu.
Dựa vào cảm nhận của cậu, lúc này trong nhà họ Diệp, Diệp Vân Long, Thi Tú Vân, Diệp Tinh, Diệp Sơn, Mộ Dung Vô Địch đều có mặt.
Nhưng đám Thi Mạc, Bạch Viêm Minh lại không ở nhà họ Diệp.
Sau khi nhận được tin này, Diệp Thiên liền dịch chuyển tức thời, đến thẳng đại viện của nhà họ Hoa.
Cậu dùng thần niệm thăm dò, phát hiện ra dù có tìm thế nào cũng không thấy tung tích của Hoa Lộng Ảnh. Điều này khiến cậu càng thêm khẳng định Ảnh Tiên Tử mà cậu gặp hôm đó chính là Hoa Lộng Ảnh.
"Quả nhiên, Tiểu Ảnh đúng là bị người của Chân Vũ Thánh Môn bắt đi rồi".
Ánh mắt của cậu âm trầm, đứng ở gần nhà họ Hoa một lúc lâu mới xoay người rời đi.
Cậu lại tới mấy nơi của Hoa Hạ, sau khi xác nhận đám Tiếu Văn Nguyệt, Lí Thanh Du, Đàm Băng Băng, Cố Giai Lệ đều bình an vô sự thì mới yên tâm.
"Bọn họ không sao, tất cả vẫn coi như bình an".
Cậu khẽ gật đầu, sau đó khóa chặt lấy một luồng khí tức liên kết với linh hồn của cậu.
"Soạt!".
Ngay sau đó, cậu xé rách vết nứt không gian rồi biến mất, khi xuất hiện trở lại, cậu đã ở phía Nam tỉnh Kiềm.
Nơi này là thủ phủ của phía Nam tỉnh Kiềm, Vân Thành!
Trên bầu trời của Vân Thành, một ông lão mặc đạo bào đang ẩn trong đám mây, ngồi khoanh chân, hai mắt nhắm nghiền, dường như mọi thứ xung quanh đều không thể khơi gợi hứng thú của ông ta.
Còn thần niệm của ông ta vẫn luôn bao trùm bầu trời của Vân Thành, nói một cách chính xác là che phủ một tiểu khu của Vân Thành, bởi vì trong tiểu khu này có người ông ta phải bảo vệ, thế nên ông ta luôn phải để mắt tới, không dám lơ là chút nào.
"Xem ra ông làm hộ vệ cũng tận chức tận trách!".
Đúng lúc tâm thần của ông lão trầm xuống, một giọng nói bỗng vang lên ở phía sau, khiến ông ta giật mình sợ hãi.
Ông ta ngoảnh phắt lại, chỉ thấy một thanh niên đang chắp tay đứng ở phía sau, khuôn mặt tươi cười.
"Là cậu?".
"Cậu về rồi sao?".
Ông lão trợn tròn hai mắt, tỏ vẻ kinh ngạc.
Đây không phải ai khác mà chính là Trường Hà Kiếm Tiên đã ký khế ước linh hồn với Diệp Thiên.
"Quay về nhìn một cái thôi!".
Diệp Thiên gật đầu với ông ta, sau đó liếc mắt nhìn xuống phía dưới đám mây, ánh mắt đầy dịu dàng.
Trong tiểu khu bên dưới, hai bóng dáng một lớn một nhỏ đang dựa vào nhau.
Lớn là chỉ một cô gái xinh đẹp tuyệt trần khoảng 23, 24 tuổi, để mặt mộc, mái tóc búi ở sau đầu, mộc mạc nhưng vẫn tao nhã.
Trong lòng cô ta là một cậu bé đẹp trai đáng yêu, cậu bé mới hơn một tuổi, đang bi bô học nói, bập bẹ gọi mẹ ơi.
Cậu bé mới đi bộ mệt, nên rúc vào lòng mẹ làm nũng.
Cô gái tên Kỷ Nhược Yên, còn cậu bé cũng có tên của mình, là Kỷ Viêm.
Lúc này, Kỷ Nhược Yên không còn dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng của một nữ võ giả thiên tài của Tam Tuyệt Môn, mà đã trở thành một người mẹ toàn thời gian. Từ ánh mắt yêu chiều của cô ta là có thể nhìn ra cậu bé trong lòng chính là tất cả của cô ta.
"Không xuống đó gặp họ sao?".
Trường Hà Kiếm Tiên nhìn về phía Diệp Thiên, có chút kì quái nói.
Diệp Thiên hơi do dự, nhưng một lát sau cậu vẫn lắc đầu.
"Thôi khỏi".
"Tôi đã nói rồi, khi gặp lại, tôi phải có năng lực trấn áp tất thảy, bây giờ vẫn còn hơi sớm".
Trường Hà Kiếm Tiên nghe thấy thế, ánh mắt không khỏi đanh lại, bởi vì ông ta phát hiện ra, Diệp Thiên so với một năm trước lại càng sâu không thể lường. Ông ta chỉ đứng trước mặt Diệp Thiên đã có cảm giác sợ hãi sẽ bị nghiền nát bất cứ lúc nào.
"Bảo vệ bọn họ cẩn thận!".
Diệp Thiên liếc mắt nhìn Trường Hà Kiếm Tiên, bình thản nói: "Chờ tôi trở lại lần nữa sẽ cho ông mọi thứ ông muốn".
Dứt lời, Diệp Thiên không chờ câu trả lời của Trường Hà Kiếm Tiên đã biến mất, để lại một vết nứt không gian, tiến vào tiểu thế giới.
Trong tiểu thế giới, Diệp Thiên đến Tam Nhất Môn đầu tiên, sau khi xác định được hành tung của Yến Khinh Vũ và Tứ Thần Tinh Không Trận không bị tổn hại hay tiêu hao, cậu lại chuyển hướng đến Tứ Tượng Tông.
Quả nhiên, Thi Mạc, Bạch Viêm Minh đều đang ở đó, bọn họ đã xây dựng lại tông môn của Tứ Tượng Tông trên núi Tứ Tượng, tái tạo lại cảnh tượng quen thuộc yêu bình trước kia, sự hủy diệt và phá hoại do Thiên Luân mang lại đã biến mất tăm không còn dấu vết.
Sau khi chắc chắn gia đình bạn bè vẫn bình an vô sự, cậu cũng coi như thở phào nhẹ nhõm, sau đó bóng dáng lóe lên, trở lại thế tục.
Cậu đứng bên bờ Nam Hải, dõi mắt nhìn về trời biển xanh ngắt không bến bờ ở phía trước, sắc mặt bỗng đanh lại.
Ngay sau đó, sức mạnh thần niệm của cậu bỗng mở rộng, lan ra vô hạn xung quanh, giọng nói của cậu cũng vang lên cùng sức mạnh thần niệm.
"Tiền bối linh hồn Trái Đất, nếu đã biết tôi trở về, tại sao không ra gặp mặt?".
Diệp Thiên nói đến đây bỗng khựng lại, giọng nói trở nên trầm hơn.
"Liệu tôi có nên sửa miệng gọi ông là..."
"Ông tổ?".