“Ầm!”.
Tay Diệp Thiên vỗ nhẹ lên đỉnh đầu cao thủ nhà họ Phùng, tiếng động to rõ vang lên, máu bắn tung tóe, não bay vọt ra. Vị cao thủ chưởng khống thất trọng này còn không kịp kêu lên một tiếng đã chết tại chỗ, ngay cả thần hồn cũng bị Diệp Thiên đánh nát một cách vô tình.
“A…”.
Nhìn thấy cảnh đó, tất cả cao thủ ở đây đều ngạc nhiên la lên.
Đây là hiện trường cuộc so tài vạn tộc ở núi Kỳ Liên. Mặc dù triệu năm nay mỗi một đợt so tài vạn tộc trên núi Kỳ Liên đều là long tranh hổ đấu, nhưng không có ai thật sự ra tay giết người, cùng lắm chỉ đánh bị thương hoặc tàn phế.
Bây giờ, cuộc so tài vạn tộc còn chưa chính thức bắt đầu, thậm chí đây còn không phải ở trong hội trường kết giới, Diệp Thiên lại ra tay giết người, có ai không chấn động?
Không chỉ như vậy, người chết lại là cao thủ nhà họ Phùng tu vi đạt đến chưởng khống thất trọng, ở cuộc so tài vạn tộc, người này cũng tính là tuyển thủ có khả năng đưa gia tộc của mình lên top 50 bảng Thương Khung.
Vậy mà bây giờ hắn lại bị một thằng nhóc nhà họ Cổ thuận tay chưởng lên đầu đã nát thành mảnh vụn, thế là thế nào?
Nhà họ Cổ sa sút có thiên tài mạnh như vậy từ lúc nào?
Một vài người tu vi khá cao đều ngạc nhiên, trong lòng chấn động.
Bọn họ có thể cảm giác được chưởng vừa rồi của Diệp Thiên không hề chứa chút linh nguyên nào, rõ ràng chỉ dựa vào sức mạnh xác thịt.
Riêng sức mạnh thân xác đã đánh tan xác một vị chưởng khống thất trọng mà không hề gặp trở ngại, chẳng phải tu vi thân xác của người này ít nhất có thể sánh ngang với chưởng khống bát hoang thậm chí là chưởng khống cửu thiên?
Nhà họ Cổ lại có cao thủ như vậy?
Sau một chưởng giết chết cao thủ nhà họ Phùng, Diệp Thiên chậm rãi thu tay về, lau sạch máu tươi ở lòng bàn tay.
Tiếp đó, anh quay đầu nhìn các cao thủ mỗi người một vẻ mặt ở xung quanh.
“Nếu ai dám nói nửa câu bất kính về người nhà họ Cổ, kết cục sẽ giống như hắn!”.
“Ai tự nhận mạnh hơn hắn thì có thể lên đây thử xem!”.
Anh vừa dứt lời, những người vốn khinh thường nhà họ Cổ đều rụt đầu lại. Suy cho cùng, cuộc so tài vạn tộc tổ chức nhiều năm như vậy, bọn họ chưa từng gặp ai động tí là giết người, không hề nể nang như thế này. Chưa nói tới tu vi của Diệp Thiên có thể đối kháng bọn họ hay không, nhưng không ai muốn chết một cách không rõ ràng như vậy.
Thấy người xung quanh không lên tiếng, Diệp Thiên quay đầu nói với hai anh em nhà họ Cổ: “Đi thôi, đến võ đài của chúng ta”.
Hai anh em nhà họ Cổ hoàn hồn lại, vội vàng nối gót theo Diệp Thiên. Lần này hai người đàn ông bảo vệ con đường vào hội trường đều nhường đường, đâu còn dám ngăn cản.
Khi vào trong hội trường kết giới, đập vào mắt là võ đài nối tiếp nhau, mỗi một võ đài đều rộng đến nghìn mét. Mỗi võ đài đều có một lá cờ, trên lá cờ đều thêu một chữ, đó là họ của các thần tộc trên bảng Thương Khung.
Diệp Thiên nhìn lướt qua, anh biết có tổng cộng một trăm võ đài đại diện cho một trăm thần tộc trên bảng Thương Khung. Thần tộc xếp hạng càng cao thì võ đài càng lớn. Võ đài của thần tộc xếp sau top 20 ít nhất cũng rộng hơn mười nghìn mét, bao quanh núi Kỳ Liên.
Trên mỗi võ đài đều có các cao thủ trong thần tộc trấn thủ. Ai cũng khí thế dồi dào, ánh mắt lạnh lùng sắc bén, vừa nhìn đã biết là nhân vật khó giải quyết.
Cuộc so tài vạn tộc không hổ danh là sự kiện đỉnh cấp ở Thiên Thần Giới, chỉ riêng cảnh tượng này đã khiến mọi người há hốc miệng kinh ngạc.
Hai anh em nhà họ Cổ nhìn thấy một vài gương mặt danh chấn Thiên Thần Giới trong số những người này, càng nhìn càng cảm thấy sợ hãi, không khỏi gọi Diệp Thiên: “Diệp thần nhân!”.
“Bây giờ chúng ta phải làm sao?”.
Bọn họ lần đầu tham gia cuộc so tài vạn tộc núi Kỳ Liên, đã bao giờ nhìn thấy đội hình này?
Bọn họ không khỏi nghi ngờ, Diệp Thiên có thật sự giữ được vị trí của nhà họ Cổ trên bảng Thương Khung trong hội trường long tranh hổ đấu này không?
“Bình tĩnh đi!”.
Diệp Thiên liếc nhìn hai anh em, tiếng nói trở nên trầm hơn.
“Nhớ rõ, hai người là con cháu nhà họ Cổ, Cổ Cận Hồn là tổ tiên của hai người, bất cứ trường hợp nào cũng phải giữ vững bản tâm, không sợ hãi, không được làm xấu danh tiếng của tổ tiên hai người”.
Nghe đến ba chữ Cổ Cận Hồn, hai anh em nhà họ Cổ mới bình tĩnh lại. Diệp Thiên nhìn Cổ Lam Nhan, vỗ vai anh ta, vẻ mặt trở nên trịnh trọng hơn.
“Bây giờ bố anh không có ở đây, nhà họ Cổ chỉ còn lại hai anh em anh. Anh là anh cả, cũng là chủ nhân hiện tại của nhà họ Cổ”.
“Hãy lấy dũng khí và trách nhiệm chủ của một gia tộc ngồi lên vị trí đó!”.