Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vạn Linh Chi?”.

Diệp Thiên nhìn chiếc trâm ngọc trai trên đầu Diệp Y Nhân, sắc mặt hơi thay đổi. Cậu cảm nhận được dao động linh lực cực kì mạnh mẽ dồi dào trong chiếc trâm ngọc trai này, đó là linh dược thế gian mà phải thu thập tinh hoa của một động thiên phúc địa, dung hòa cùng với linh lực thiên địa mới có thể thai nghén ra được.

Gần như ngay lập tức, ánh mắt Diệp Thiên lóe lên thần mang sáng rực, cậu không ngờ Diệp Y Nhân lại luôn mang theo một cành Vạn Linh Chi trên đầu.

Diệp Y Nhân cũng nhìn thấy ánh mắt của Diệp Thiên, vẻ mặt bỗng chốc trở nên hơi lúng túng, bất giác lùi lại một bước.

Thứ trên đầu cô ta quả thực là Vạn Linh Chi, do trưởng lão trong tộc ban thưởng cho, cô ta vẫn luôn mang theo bên người, định dùng những lúc đánh với thánh nhân.

Cành Vạn Linh Chi này đối với cô ta đương nhiên có ý nghĩa không tầm thường, bởi vì cho dù mạnh như tộc họ Diệp ở Tinh Hà thì Vạn Linh Chi ở trong kho cũng cực kỳ hữu hạn.

Thế nên khi Diệp Thiên đưa mắt nhìn tới, hành động vô thức của cô ta là bảo vệ Vạn Linh Chi của mình, sợ Diệp Thiên ra tay cướp mất.

Những người đứng xem xung quanh thấy thế thì sắc mặt đều trầm xuống, đồng loạt quay sang nhìn cô ta.

“Diệp Y Nhân!”.

Một trưởng lão của tộc họ Duẫn trầm giọng nói với Diệp Y Nhân: “Vào thời khắc sinh tử này, nếu thứ trên đầu cô đúng là Vạn Linh Chi thì mau lấy nó ra đi”.

Những người còn lại cũng phụ họa: “Đúng vậy, những lúc như thế này mà còn giấu làm của riêng thì cuối cùng mọi người chỉ đành ôm nhau chết thôi!”.

Mọi người nhao nhao lên tiếng, đại ý cũng giống nhau, chính là muốn Diệp Y Nhân mau đưa Vạn Linh Chi cho Diệp Thiên.

Diệp Huyền nhíu mày, lúc này mới lên tiếng: “Y Nhân, em xem…”

Anh ta còn chưa nói xong, Diệp Y Nhân đã xua tay: “Anh Diệp Huyền, anh không cần nói nữa, em hiểu ý của anh”.

Dứt lời, cô ta quay về phía Diệp Thiên, không chút do dự lấy chiếc trâm ngọc trai trên đầu xuống, bóp nát viên ngọc trai ở cuối cùng để lấy Vạn Linh Chi ra.

“Tuy tôi không biết anh muốn làm gì, nhưng vừa nãy nếu không có anh ra tay thì tôi đã chết trong tay Hỗn Độn Đan Ma rồi, anh có ơn cứu mạng với tôi”.

“Tuy Diệp Y Nhân tôi coi thường những kẻ yếu đuối, nhưng trước giờ ân oán rõ ràng”.

“Anh cầm lấy Vạn Linh Chi này đi”.

Dứt lời, cô ta giơ tay lên, Vạn Linh Chi tự động lơ lửng bay về phía Diệp Thiên.

Diệp Thiên liếc nhìn Diệp Y Nhân một cái, không ngờ cô gái cao ngạo và độc miệng này lại có giác ngộ như vậy.

Cậu khẽ gật đầu với Diệp Y Nhân, sau đó cầm lấy Vạn Linh Chi.

Bây giờ, ba thiên tài địa bảo để khôi phục sức mạnh bản nguyên là quả Hồn Anh, Trường Sinh Hỏa Đằng, Vạn Linh Chi đều đã ở trong tay Diệp Thiên.

“Ầm!”.

Trên không trung, những luồng sức mạnh khủng khiếp vẫn đang không ngừng tỏa ra, cơ thể Lạc Tông Diễm lơ lửng, ảo ảnh chợt lóe, sức mạnh thần niệm giống như Tinh Hà vô tận, mỗi một kích đều dời non lấp bể.

Còn Hỗn Độn Đan Ma tỏa ta ánh sáng tím thẫm quanh người, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều có năng lượng vũ trụ gia trì, mặc cho sức mạnh thần niệm của Lạc Tông Diễm tận dụng mọi thời cơ tấn công thì ông ta vẫn dễ dàng hóa giải, phát sau đến trước, lần nào cũng có thể đỡ được đòn tấn công của Lạc Tông Diễm một cách hoàn hảo.

Lúc này, nhìn hai người có vẻ ngang tài ngang sức, bất phân thắng bại, nhưng Diệp Thiên biết trạng thái của Lạc Tông Diễm không thể duy trì được bao lâu.

Dù sao Lạc Tông Diễm chỉ là trạng thái linh hồn, thời gian càng dài thì linh hồn của bà ấy sẽ tiêu hao càng nhiều, uy lực tấn công cũng không ngừng yếu đi.

Còn Hỗn Độn Đan Ma có thực thể, tiêu hao cực nhỏ, chỉ cần kéo dài lâu một chút là ông ta có thể chiếm thế thượng phong, đánh ngược lại Lạc Tông Diễm.

Thế nên bây giờ, cậu phải tranh thủ thời gian!

“Tới đi!”.

Cậu nhỏ giọng thì thào, trong mắt bắn ra sự tự tin ngút trời, sau đó giơ bàn tay lên, ấn mạnh xuống đất.

“Ầm!”.

Một âm thanh trầm đục vang lên, mặt đất xung quanh chấn động dữ dội, ngay cả đám ma độc màu tím đen đang bao trùm cũng bị một kích này làm cho tản bớt kha khá. Một luồng sáng đỏ thẫm bắn ra từ sâu trong lòng đất, tóa ra xung quanh.

Cậu đang định mô phỏng lại lúc quyết đấu với Dương Diệt Sinh ở sao Dương Thần, mượn dùng khí của sơn hà địa mạch để thăng cấp lên cảnh giới tiếp theo. Nhưng cậu còn chưa phát động triệt để chân lực hỗn độn thì từng cột khí lưu màu xám nhạt đã bắt đầu bùng phát từ mặt đất, kéo dài hơn chục nghìn mét, vươn đến tận trời.

Mỗi cột khí đều rộng mấy chục mét, từ tít xa lan tới, có không dưới hơn nghìn cột. Trên mỗi cột khí này đều tỏa ra một luồng dao động sức mạnh cực kỳ tinh thuần tự nhiên.

“Khí địa mạch?”.

Không ít cường giả kinh ngạc kêu lên.

Tuy khí địa mạch không siêu việt khó tin bằng năng lượng vũ trụ, nhưng cũng là một trong những loại sức mạnh mạnh nhất được thai nghén tự nhiên. Nếu khí địa mạch dồi dào thì hoàn toàn có thể tạo ra một, thậm chí là nhiều thánh nhân.

Mà khí địa mạch bất ngờ xuất hiện ở đây hiển nhiên không phải khí địa mạch bình thường, mà tươi mới hơn, tinh thuần hơn. Độ tinh thuần của nó so với khí địa mạch có thể tìm thấy ở những nơi khác cao hơn gấp nhiều lần.

Diệp Thiên hơi nheo mắt lại, cảm thấy có chút kỳ lạ, dù sao cậu cũng vẫn chưa điều động uy năng của chân lực hỗn độn để cưỡng chế dẫn động khí địa mạch, mà khí địa mạch đã tự động chui ra, khiến cậu có chút khó hiểu.

Nhưng bây giờ không phải lúc để suy nghĩ nhiều như vậy, nếu khí địa mạch đã tự ra thì cậu lại càng không khách sáo, bàn tay lập tức nắm chặt, ánh sáng đỏ thẫm trên người dâng lên, hóa thành một cơn bão đỏ thẫm liên miên, nhanh chóng thu hút từng luồng khí địa mạch xung thiên kia tới, rót hết vào đỉnh đầu của cậu.

Khí địa mạch rót vào càng ngày càng nhiều, khí tức sức mạnh của Diệp Thiên cũng bắt đầu có sự dao động mạnh mẽ, cơn bão đỏ thẫm trên đỉnh đầu cậu cũng càng ngày càng lớn.

“Hử?”.

Cuối cùng Hỗn Độn Đan Ma đang giao thủ với Lạc Tông Diễm cũng phát giác ra sự bất thường. Sau khi đỡ một lưỡi đao thần niệm của Lạc Tông Diễm, ông ta liền liếc mắt nhìn về phía Diệp Thiên.

“Thằng nhãi này định lâm trận đột phá sao?”.

Kết hợp với sự tấn công không chút lưu tình của Lạc Tông Diễm hiện giờ, Hỗn Độn Đan Ma bỗng chốc hiểu ra.

Hóa ra Lạc Tông Diễm đang cầm chân ông ta để Diệp Thiên tranh thủ thời gian đột phá.

Nghĩ đến đây, ông ta không khỏi thầm cười khẩy.

“Chơi trò này với tôi? Sao có thể hiệu quả được chứ?”.

“Muốn đột phá? Tôi sẽ khiến cậu và chân lực của cậu bị nổ vụn trong Hỗn Độn Thần Vực này!”.

Ngay sau đó, ông ta giẫm mạnh chân xuống, hai tay kết ấn, ánh sáng tím đen trên người bỗng chốc mờ đi, cơ thể ông ta cũng bắt đầu có sự run rẩy kịch liệt, bắn ra từng tàn ảnh.

Lạc Tông Diễm nhíu mày, đang lúc kinh ngạc thì trong miệng Hỗn Độn Đan Ma bỗng phát ra một tiếng gầm khẽ, cơ thể ông ta kéo ra năm cái bóng, sau đó năm cái bóng này dần trở nên rõ ràng, biến thành năm người, giống hệt với bản thể của Hỗn Độn Đan Ma.

Cộng thêm bản thân Hỗn Độn Đan Ma thì tức là hiện giờ có đồng thời sáu Hỗn Độn Đan Ma, tất cả đều giống hệt nhau như anh em song sinh.

“Đây là…”

Lạc Tông Diễm nhíu mày, sau đó lập tức kêu lên.

“Đây là bí kĩ thất truyền của Thái Cổ Đan Thần, Chu Du Lục Hư?”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK