Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Thiên ngước mắt nhìn về phía sóng âm thần niệm đang quấn quýt đan xen ở phía trước. Sóng âm này giống như hóa thành một tường khí, cao trăm trượng, dày mười trượng, chặn kín bậc thang nghìn cấp sau cánh cửa đồng.

Nếu muốn từ bậc thang bước vào Thái Sơ Thần Đạo Môn thì phải vượt qua tường cao hình thành bởi sóng âm thần niệm.

“Đây là Cửu Thiên Phạn Âm Trận của Thái Sơ Thần Đạo Mon, đơn thuần do thần niệm tạo thành sóng âm, hình thành thủy triều thần niệm sóng âm, tác động lên linh hồn và thần niệm người vào trận. Đối với linh hồn thuần túy như tôi sẽ gây ra ảnh hưởng và sát thương trực tiếp rõ rệt hơn”.

Lạc Tông Diễm nhỏ giọng nói, trong mắt hiện lên vẻ bi thương.

Diệp Thiên nghe nói, vẻ mặt lạnh đi.

Sóng âm thần niệm do ba vị thánh nhân hình thành, cho dù là độ kiếp kim tiên dưới tam phẩm cũng không dám nói có thể chọi cứng. Lạc Tông Diễm chỉ có tu vi thần niệm cảnh giới bình thiên, hơn nữa còn là thể thần hồn thuần túy. Cửu Thiên Phạn Âm Trận này rất rõ ràng là chuẩn bị cho Lạc Tông Diễm.

Bọn họ hoàn toàn không nể tình tông môn, còn chưa vào cửa đã định giáng đòn nặng nề với Lạc Tông Diễm!

“Hừ!”.

Vừa nghĩ đến đó, Diệp Thiên khịt mũi hừ lạnh, ánh mắt trở nên nghiêm nghị, chuẩn bị xông tới trước.

Lạc Tông Diễm lại chắn trước mặt Diệp Thiên, khẽ lắc đầu với cậu.

“Không phải đã nói lần này để tôi tự giải quyết hay sao?”.

“Cậu đừng nhúng tay vào!”.

Nói xong, cơ thể hư ảo của Lạc Tông Diễm bước tới trước, không hề do dự, cũng không hề phòng ngự, cứ vậy bước thẳng vào Cửu Thiên Phạn Âm Trận!

“Vù!”.

Phạn Âm ùn ùn kéo tới, xoay tròn xung quanh. Lạc Tông Diễm vừa bước vào trong trận đã cảm giác được thần hồn của mình kêu ong ong, thế giới trước mắt bắt đầu trở nên biến dạng mơ hồ.

Đây chính là chỗ mạnh của Cửu Thiên Phạn Âm Trận, đối với linh hồn không có thân xác cực kỳ rõ rệt. Lạc Tông Diễm tự thấy hổ thẹn với Thái Sơ Thần Đạo Môn, không điều động bất cử thủ đoạn chống đỡ nào, chỉ dùng trạng thái thần hồn đơn thuần chống đỡ Phạn Âm đầy trời.

Bàn chân hư ảo của bà ấy bước lên bậc thang đá thứ nhất, chống đỡ Cửu Thiên Phạn Âm Trận mang lại sát thương cực lớn cho linh hồn, bước từng bước lên núi, bậc thứ hai, bậc thứ ba…

Mỗi lần bà ấy bước một bước, cơ thể lại run rẩy, trăm bậc thang đầu tiên, bước chân bà ấy còn cực kỳ vững vàng, không nhanh không chậm. Nhưng trăm bậc thang tiếp theo, bước chân bà ấy bắt đầu trở nên nặng nề chậm rãi, mỗi lần bước đi đều phải dùng hết sức lực

Bởi sự tấn công của sóng âm chữ Phạn, cơ thể bà ấy trở nên hư ảo thêm. Ba trăm vị Thánh nhân ở hai bên lại không nương tay, ngược lại khi bà ấy trở nên yếu hơn lại lan tỏa thần niệm, tăng thêm độ mạnh của Cửu Thiên Phạn Âm Trận.

Phạn Âm chui vào màng nhĩ của Lạc Tông Diễm hết đợt này đến đợt khác, từng con sóng gột rửa thần hồn bà ấy giống như bị người ta cột trong nồi, dùng lửa to và băng liên tục giày vò. Loại đau khổ này khó mà dùng lời nói để miêu tả.

Nhưng Lạc Tông Diễm vẫn cắn răng kiên trì, chống đỡ cơn đau tột cùng, bước từng bước đến gần cuối bậc thang.

Ngay khi bà ấy bước vào bậc thang thứ chín trăm, chỉ còn một trăm bậc thang nữa, bốn vị thánh nhân thần phẩm nắm giữ Cửu Thiên Phạn Âm Trận lại đưa mắt nhìn nhau. Sau đó, bốn người đồng thời hét to.

“Cửu Thiên Phạn Âm Trận, Đại Đạo Nhập Phạn!”.

Thần niệm của bốn người lần lượt điều động thần niệm của hai trăm chín mươi sáu vị thánh nhân. Bức tường sóng âm vốn cao trăm trượng, rộng mười trượng bỗng chốc thu nhỏ lại trở thành chỉ còn mười mấy trượng, vừa vặn bao quát một trăm bậc thang cuối cùng còn lại vào trong đó.

Điều này đồng nghĩa uy lực của Cửu Thiên Phạn Âm Trận tập trung hết vào không gian chu vi mười mấy trượng.

Đây giống như một quả bom hạt nhân có thể làm nổ tung phạm vi mấy trăm cây số bỗng nhiên thu nhỏ lại chỉ còn trăm mét, sức phá hoại của nó rõ ràng cũng tăng lên gấp bội.

Quả nhiên, chỉ trong nháy mắt, cơ thể của Lạc Tông Diễm đứng sững tại chỗ, hai chân cong xuống, rõ ràng phải chịu sức nặng khó mà tưởng tượng.

Nhưng bà ấy vẫn cắn chặt răng không thốt lên tiếng nào, cong đầu gối miễn cưỡng tiến tới, vượt qua một lúc mười bậc thang. Nhưng khi bước lên bậc thang thứ mười một, chân bà ấy bước ra nhưng lại không đặt xuống được, cơ thể bà ấy cũng trở nên cực kỳ hư ảo.

Bà ấy thật sự đã đến cực hạn rồi!

“Sự trừng phạt của tông môn đúng là không hề nể tình!”.

Bà ấy khẽ lẩm bẩm, giữa mi mày lướt qua vẻ thê lương, khống chống đỡ được sức mạnh to lớn của Cửu Thiên Phạn Âm Trận nữa, cơ thể hư ảo sắp bị đánh bay ra ngoài.

Đúng lúc này, một bóng người lao vọt tới, xuyên thẳng vào trong Cửu Thiên Phạn Âm Trận, giữ chặt tay bà ấy.

“Diệp Thiên?”.

Lạc Tông Diễm hé mắt, trong tầm nhìn mơ hồ của bà ấy miễn cưỡng còn có thể nhìn thấy khuôn mặt của Diệp Thiên.

“Không phải đã bảo cậu đừng nhúng tay vào sao?”.

Bà ấy yếu ớt nói.

Diệp Thiên không trả lời, chỉ ngước mắt nhìn ba trăm tu sĩ cảnh giới thánh nhân ở xung quanh.

“Các người đúng là không nể tình đồng môn!”.

“Dùng sóng âm thần niêm tấn công thần hồn của một đồng môn không còn thân xác, chuyện này các người làm một cách không còn liêm sỉ nào để nói!”.

Bốn vị thánh nhân thần phẩm dẫn đầu nghe vậy thì ánh mắt hơi dao động, quát lên: “Đây là chuyện nhà của Thái Sơ Thần Đạo Môn, chúng tôi chỉ đang trừng phạt kẻ phản bội tông môn, không đến lượt người ngoài nhúng tay vào!”.

“Thế sao?”, Diệp Thiên cười nhạt.

“Bây giờ tôi muốn nhúng tay vào thử xem, các người làm gì được tôi!”.

Dứt lời, Diệp Thiên há miệng, thần niệm trong mắt cũng dâng cao, một luồng sóng âm xen lẫn thần niệm mạnh mẽ vang lên.

“Aoo!”.

Một tiếng rồng kêu phát ra từ trong miệng cậu, vang vọng đất trời. Thần niệm và sóng âm bùng phát xung quanh người cậu, đẩy những Phạn Âm khó hiểu lui đi, sau đó tàn bạo xé nát.

Đây chính là thần thông sóng âm thần niệm được miêu tả trong Tiểu Thành Thiên của Thái Cổ Thần Quyết.

Âm Dương Huyền Long Hống! Nhất Hống Đoạn Âm Dương!

Mười năm trong Hỗn Độn Thương Minh Hoàn, Diệp Thiên không những tu luyện chân lực hỗn độn đến cấp bốn mà đồng thời còn tu luyện sức mạnh thần niệm đến đỉnh cao hợp địa, có thể sử dụng thần trong ghi chép trong Thái Cổ Thần Quyết Tiểu Thành Thiên.

Uy lực của Âm Dương Huyền Long Hống cao hơn Cửu Thiên Phạn Âm Trận. Lúc này Diệp Thiên với sức mạnh thần niệm đỉnh cao hợp địa sử dụng nó, Cửu Thiên Phạn Âm Trận hầu như không có chút lực phản kháng nào, bị đánh bại một cách nhanh chóng.

“Phụt!”.

Ba trăm vị tu sĩ cảnh giới thánh nhân kết trận đồng loạt phun ra máu, một vài thánh nhân tu vi yếu còn chảy máu thất khiếu, tướng mạo cực kỳ đáng sợ.

Âm Dương Huyền Long Hống đánh thẳng vào thần hồn, vì ba trăm người này ra tay độc ác với Lạc Tông Diễm nên Diệp Thiên cũng không nương tay, một đòn làm ba trăm người bị thương nặng.

Cửu Thiên Phạn Âm Trận bị phá, cảm giác đau khổ của Lạc Tông Diễm lập tức giảm đi, vẻ mặt cũng trở nên nhẹ nhõm hơn.

Bà ấy không khỏi nhìn sang Diệp Thiên, lắc đầu: “Cậu cần gì phải như vậy?”.

Diệp Thiên bình thản, sâu trong ánh mắt lại hiện lên sự kiên định không thể lay động.

“Dì hổ thẹn với Thái Sơ Thần Đạo Môn, đó là thái độ của dì!”.

“Nhưng tôi cũng có thái độ của tôi!”.

“Nếu Thái Sơ Thần Đạo Môn thật sự là núi đao biển lửa đối với dì, Diệp Thiên tôi muốn cùng dì xông pha tới cùng!”.

Dứt lời, Diệp Thiên không nghe giải thích gì thêm, kéo tay Lạc Tông Diễm đi về phía núi chính của Thái Sơ Thần Đạo Môn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK