Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba sợi tơ máu xuyên qua hư không, nối với vũ trụ, chia ra bay tới các nơi trên cơ thể anh, cuối cùng quấn lên cổ và hai chân anh.

Tay chân và cổ Diệp Thiên đều bị trói chặt, thần hồn kim thân trong thần phủ của anh bị sức mạnh kỳ dị đó đóng băng hết 99%. Ánh sáng thần trong mắt tan đi, cơ thể anh dần dần hóa thành tượng băng từng chút một.

Cuối cùng, toàn bộ cơ thể Diệp Thiên hóa thành tượng đá, chỉ còn thần hồn kim thân trong thần phủ là giữ được chút ý thức.

Nhìn Diệp Thiên mất đi năng lực hành động và sức phản kháng, năm vị thần sứ đã ra tay lạnh lùng cười thành tiếng, khóe miệng nhếch lên nụ cười khinh miệt.

“Mặc dù là thiên thần Hỗn Độn chuyển thế, nhưng dù gì cũng chỉ ở tầng cấp dưới, sao có thể đấu lại với những người xuất thân từ Thiên Thần Giới tầng cấp trên như chúng ta?”.

Bọn họ nhìn nhau lắc đầu. Người như vậy cũng xứng để Hoàng Tuyền đại nhân điều động nhiều người như vậy, quan tâm như vậy sao?

Thần sứ duy nhất còn chưa ra tay là một thanh niên ba mươi mấy tuổi, gương mặt nho nhã tuấn tú, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng màu vàng nhàn nhạt. Khi năm vị thần sứ còn lại nhìn về phía hắn, thỉnh thoảng lại lộ ra sự kiêng dè.

Hắn không giễu cợt Diệp Thiên như năm vị thần sứ còn lại mà âm thầm thở dài: “Thiên thần Hỗn Độn từng phong quang vô hạn, bây giờ lại sa sút tới nông nỗi này, chỉ có thể xưng vương xưng bá ở tầng cấp thấp, thật khiến người ta thương tiếc!”.

Hắn nhìn tia sáng cuối cùng còn sót lại sâu trong mắt Diệp Thiên, khẽ lắc đầu.

“Mặc dù toàn thân bị Lục Hợp Tuyệt Hồn Tỏa đóng băng, ngay cả thần hồn cũng bị trấn áp mà vẫn có thể kiên cường giữ được chút lý trí?”.

“Đáng tiếc, sự kiên cường cuối cùng này rõ là yếu ớt bất lực!”.

“Hãy để tôi giúp cậu chìm vào giấc ngủ, mọi thứ đợi gặp được thiên thần Hoàng Tuyền, ông ấy sẽ xử lý cậu sau!”.

Nói xong, cuối cùng hắn cũng ra tay, nhẹ nhàng điểm chỉ vào giữa hai hàng lông mày Diệp Thiên.

Một khí tức màu vàng nhạt chui vào trong thần phủ của Diệp Thiên, chạm vào thần hồn kim thân của anh.

Đòn này đánh tan linh trí cuối cùng còn sót lại của Diệp Thiên. Thần hồn kim thân trong thần phủ Diệp Thiên hoàn toàn mất đi ánh sáng, hóa thành tượng đá không còn sinh khí giống như cơ thể anh.

“Đi thôi, đưa cậu ta về!”.

Thần sứ thanh niên gương mặt nho nhã tuấn tú thản nhiên lên tiếng. Năm người kia gật đầu đáp lại, sau đó bọn họ xé ra một khe nứt màu đen to lớn, đưa theo Diệp Thiên đã hóa đá cùng nhau biến mất ở cuối khe nứt.

Những người thân bạn bè của Diệp Thiên trợn tròn mắt nhìn cảnh này, không hiểu ra sao.

Diệp Thiên, nhân vật vô địch vũ trụ, lại bị người ta bắt đi trước mặt bọn họ?

"Anh Thiên!"

"Diệp Thiên!"

"A Thiên!"

Nhìn thấy Diệp Thiên bị bắt giữ, biến mất trong khe nứt không gian, Hoa Lộng Ảnh, Yến Khinh Vũ, Tiếu Văn Nguyệt đều vội vã kêu lên.

Còn Thi Tú Vân và Diệp Vân Long thì đứng sững tại chỗ không thốt nên lời, vẻ mặt sa sầm lại.

Không ai nghĩ tới việc một người có sức mạnh vô địch như Diệp Thiên lại bị bắt đi, hơn nữa còn bị bắt đi một cách dễ dàng như vậy. Đối mặt với lục đại thần sứ, Diệp Thiên gần như không đủ sức để phản kháng.

"Vụt!"

Sau khi Diệp Thiên bị bắt không lâu, nhiều bóng người lần lượt xuất hiện bên cạnh biệt thự trên đỉnh núi Bắc Sơn. Họ là những cao thủ mạnh nhất của Lăng Thiên Minh , do Lạc Tông Diễm và Duẫn Tu Tuyệt dẫn đầu.

Sau khi tham dự tiệc cưới của Diệp Thiên, họ không rời đi ngay mà tạm thời ở lại Trái Đất, chờ Diệp Thiên cùng họ đi tới thế giới trung tâm Ngân Hà.

Dù sao, minh chủ của Lăng Thiên Minh là Diệp Thiên, bọn họ dự định đợi Diệp Thiên trở về chủ trì đại cục, ổn định lòng quân, nâng cao tinh thần người trong liên minh.

Nhưng vừa rồi bọn họ đều cảm nhận được một loại áp lực linh hồn, ngay cả Lạc Tông Diễm và Duẫn Tu Tuyệt tu vi đạt tới thần phẩm cũng nửa quỳ trên mặt đất, không đứng dậy được.

Phải đến khi cảm giác áp lực kia tan biến, họ mới trở lại bình thường và lập tức xông về Bắc Sơn.

Vừa đến hiện trường, bọn họ nhìn thấy người thân, bạn bè của Diệp Thiên sắc mặt tái nhợt. Trong nháy mắt, họ lập tức ý thức được chuyện gì đã xảy ra.

"Có chuyện gì với mọi người vậy?"

Đôi mắt đẹp của Lạc Tông Diễm khẽ chuyển động, trong giọng nói có chút thận trọng: “Diệp Thiên đâu rồi?”

Hoa Lộng Ảnh khá thân với Lạc Tông Diễm nên cô ấy kể lại mọi chuyện vừa xảy ra với nét mặt khó coi.

"Cái gì?"

Nghe Hoa Lộng Anh kể xong, La Tông Diễm và Duẫn Tu Tuyệt lập tức đưa mắt nhìn nhau, họ đều nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt đối phương.

Trong vũ trụ này, vẫn còn có người có thể bắt được Diệp Thiên, hơn nữa còn mang Diệp Thiên đi một cách dễ như trở bàn tay, điều này sao có thể?

Trong thế giới quan của bọn họ, người kế thừa tứ đại thần cách đã là người mạnh nhất. Sau khi Diệp Thiên giết hết bốn người kế vị thần cách thì anh chính là người vô địch trong vũ trụ, ai có thể bắt được Diệp Thiên một cách dễ dàng như vậy? ?

“Có lẽ nào… là người đến từ nơi đó?”

Lạc Tông Diễm lẩm bẩm, vẻ mặt đanh lại.

"Nơi đó?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK