Người đó cũng từ trên cao nhìn xuống, Diệp Thiên chạm ánh mắt với người đàn ông đó, nhất thời tạo ra tia lửa trong không khí!
Trên võ đài, Diệp Thiên chạm mắt với người đàn ông áo vàng trên tháp cao, khí kình dâng trào dữ dội. Giờ phút này, toàn bộ võ đài gần như đã yên tĩnh lại.
Diệp Thiên căn bản không cần suy nghĩ, căn cứ vào thứ tự chỗ ngồi của ba người này khi anh khiêu chiến võ đài, đã xuất hiện thứ tự, cộng thêm màu sắc quần áo trên người bọn họ, anh chắc chắc rằng người này chính là người mạnh nhất trong ba người vừa rồi.
Màu vàng chính là màu đại diện của hàn khí Hoàng Tuyền, mà người này có thể mặc áo vàng, sức chiến đấu và tu vi nhất định là chân truyền của thần tử Hoàng Tuyền.
Đây cũng là đối thủ mạnh nhất không ai sánh bằng trong lần khiêu chiến võ đài này của anh.
Người đàn ông trên tháp cao nhìn Diệp Thiên vài giây, nhưng vẫn không nói gì, mà sau một hồi yên lặng ngắn ngủi, thì Diệp Không Động - người bị Diệp Thiên một chưởng đánh bay đến rìa võ đài lại bỗng nhiên trầm giọng quát lên:
“Thật ngông cuồng to gan, chỉ dựa vào một thiên thần Hỗn Độn không hoàn chỉnh như cậu mà cũng xứng để anh Tứ ra tay sao?”
Ông ta nhìn lên tháp cao, thấp giọng nói với người đàn ông áo vàng: “Anh Tứ, tên nhóc này giao cho tôi là được, không cần anh phải ra tay đâu!”
Ông ta vừa dứt lời, lòng bàn tay đã đưa ra, chuẩn bị thi triển bí pháp, cưỡng ép gia tăng sức mạnh. Mà chính vào lúc này, một bóng người lại đột nhiên xuất hiện trước mặt ông ta, ngăn ông ta lại.
“Anh Tứ?”
Nhìn thấy người trước mặt, sắc mặt Diệp Không Động lập tức run rẩy.
Người ngăn ông ta lại chính là người đàn ông mặc áo vàng ở trên tháp cao. Nhưng chỉ trong chớp mắt, người này đã xuất hiện ở trước mặt Diệp Không Động, hơn nữa những chỗ mà ông ta đi qua đều không có bất kì sự dao động không gian nào, hiển nhiên là dựa vào tốc độ thuần túy để di chuyển.
Phải biết rằng, ở Thiên Thần Giới nơi bị thần lực áp chế mà muốn đạt được tốc độ như thế này thì khó như lên trời, nhưng người này lại đi vô cùng nhẹ nhàng, giống như dạo chơi trong vườn hoa sau nhà mình vậy. Chỉ điểm này thôi là có thể nhìn ra được khoảng cách rất lớn giữa Diệp Không Động và ông ta.
“Ngay cả địch mạnh yếu thế nào cũng không rõ, ông cũng xứng được xem là con cháu của thiên thần Hoàng Tuyền sao?”
Người đàn ông áo vàng liếc nhìn Diệp Không Động, trong ánh mắt có phần lạnh lẽo.
Khi Diệp Không Động vừa chạm mắt với người này, ông ta đã vội rụt người lại, không dám nhìn vào mắt của người này. Trong mắt hiện ra một tia sợ hãi.
“Anh Tứ, tôi…”
Ông ta đang định nói thì người đàn ông áo vàng lại khẽ quát ngăn cản:
“Im miệng, đứng ở một bên đi!”
“Ông đã thua rồi!”
Diệp Không Động nghe vậy, không dám làm trái lệnh nữa, chỉ đành thấp giọng đáp lại một tiếng, sau đó thân hình ông ta lóe lên rồi đứng ở góc võ đài.
Mà lúc này người đàn ông áo vàng lại đưa mắt nhìn lên, lần nữa đáp xuống trên người Diệp Thiên.
“Cậu chính là thiên thần Hỗn Đạo đương nhiệm sao?”
Ông ta khẽ nheo mắt lại, giọng điệu không chút cảm xúc nói: “So với Cổ Cận Hồn thì cậu còn kém quá xa. Cậu bây giờ, sức chiến đấu nhiều nhất chỉ bằng hai phần của Cổ Cận Hồn lúc đó!”
Diệp Thiên không phủ nhận điều này, nhưng anh lại bất mãn với giọng điệu phê phán của người này.
“Bớt nói nhảm đi, đánh bại được ông thì võ đài của thần tộc Hoàng Tuyền sẽ bị sụp đổ hoàn toàn!”
“Người đứng đầu bảng Thương Khung này tôi nắm chắc rồi, cả nhà họ Cố cũng vậy!”
Người đàn ông áo vàng nở một nụ cười đầy ẩn ý: “Đánh bại tôi à?”
“Chỉ dựa vào Vạn Cổ Hỗn Độn Thể không hoàn chỉnh của cậu sao?”
Giọng nói của ông ta bỗng nhiên biến mất, hóa thành một tia âm thanh xuyên vào bên trong màng nhĩ của Diệp Thiên, những người xung quanh không ai có thể nghe thấy được.
“Tôi thật không hiểu, vì sao bố tôi lại muốn giữ lại một tên đại họa như cậu ở trên đời này chứ, sao không tiêu diệt cậu đi. Nhưng tôi lại không quan tâm nhiều như thế!”