Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giữa không trung, vị kim đan nhất phẩm kia chặn đường của nhóm nam nữ trẻ tuổi, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.

“Một trăm năm trước, Phong Huyền Tông đã bị Vân Đỉnh Thiên Cung chúng tôi phá hủy trên sao Viêm. Sao Viêm cũng trở thành hành tinh thực dân của Vân Đỉnh Thiên Cung. Đám tàn dư của Phong Huyền Tông các người còn nhung nhớ gì nữa sao?”.

“Chi bằng nói cho bọn tôi biết nơi ẩn thân của trưởng lão còn lại của Phong Huyền Tông để trao đổi, tôi có thể tiến cử các người vào Vân Đỉnh Thiên Cung làm đệ tử ngoại môn, không hơn làm chó mất chủ hay sao?”.

Ông ta bước từng bước về phía hai người nam nữ trẻ tuổi, mỗi bước đi giống như thần chết đến, buộc hai người dần dần lùi lại, sắc mặt trắng bệch.

Mười mấy kẻ tiên thiên đỉnh cao sau lưng hai người họ cũng vây lại, kìm kẹp bọn họ ở giữa, không thể lùi lại.

Cho dù đối mặt với tuyệt cảnh như vậy, nhưng đôi nam nữ trẻ tuổi vẫn tỏ ra quật cường, không chịu cúi đầu.

“Âu Dương Kiệt, ông đừng mơ!”.

Thanh niên mắt sáng như sao, tràn đầy kiêu ngạo: “Người của Phong Huyền Tông chúng tôi không sợ chết, cũng không đời nào cúi đầu trước Vân Đỉnh Thiên Cung các người!”.

“Thiên hà Xích Minh ai không biết Vân Đỉnh Thiên Cung tàn bạo vô nhân đạo, chỉ biết cướp bóc giết người. Vô số hành tinh đều gặp phải thủ đoạn độc ác của các người. Đệ tử Phong Huyền Tông chúng tôi sẽ không cúi đầu trước các người!”.

“Muốn giết cứ giết, đợi hai vị tông chủ của chúng tôi quay về nhất định sẽ trả thù cho chúng tôi!”.

“Hai vị tông chủ?”, nghe được lời này, tu sĩ kim đan kia không ngừng cười lớn, trên mặt tràn đầy sự chế giễu.

“Các người đang nói tới Tây Huyền và Thường Phong năm xưa à? Đúng là nực cười!”.

“Bọn họ đã biến mất hai mươi nghìn năm rồi, nếu còn nhớ đến Phong Huyền Tông các người thì nên về từ lúc Phong Huyền Tông bị Vân Đỉnh Thiên Cung tiêu diệt!”.

“Nhưng đến bây giờ bọn họ vẫn chưa xuất hiện, rõ ràng bọn họ không còn quan tâm đến các người nữa. Nói không chừng bọn họ đã chết trong vũ trụ rồi!”.

Trong mắt ông ta hiện ra sự ngạo nghễ và lạnh lùng: “Đừng nói Tây Huyền và Thường Phong không rõ tung tích, cho dù bọn họ quay về thì có sao?”.

“Năm xưa năm vị cung chủ chúng tôi có thể đè ép Tây Huyền và Thường Phong không thể ngóc đầu lên được. Bây giờ hai mươi nghìn năm trôi qua, tu vi của các cung chủ đã khác, Tây Huyền và Thường Phong lấy gì trả thù cho các người?”.

Nghe vậy, hai người thanh niên nam nữ đều khựng lại, vẻ mặt có chút mất mát.

Trong khi bọn họ không còn cách nào khác lại thấy trước mặt lóe lên bóng người, một người đã đứng trước mặt bọn họ.

Hai người đưa mắt nhìn lên, đó là một người đàn ông trung niên mặc Hán phục viền vàng, vẻ mặt nghiêm túc, không giận mà uy.

Người này mỉm cười với bọn họ, gật đầu, hiện ra vẻ tán thưởng.

Sau đó, ông ta chậm rãi quay đầu nhìn về phía kim đan nhất phẩm đang cười điên cuồng kia.

“Lúc nãy là ông đang bàn luận về tôi?”.

Dứt lời, một luồng uy áp đáng sợ giáng từ trên cao xuống, giống như thần linh đạp bước hồng trần. Vị kim đan nhất phẩm và mười mấy tiên thiên đỉnh cao đi cùng ông ta đều chấn động, không thể chống cự mà bị đè chặt xuống đống phế tích thành phố, cúi rạp người.

“Đó là…”.

Nhìn thấy cảnh này, hai người nam nữ trẻ tuổi đều nghiêm mặt, lộ vẻ kinh ngạc.

Người đến chỉ thể hiện ra một chút uy áp đã đè cho một vị kim đan, mười mấy tiên thiên cúi rạp xuống đất, đây là uy thế bậc nào?

E là ngay cả tu sĩ nguyên anh cũng không làm được đến mức này.

Âu Dương Kiệt kim đan nhất phẩm lại bị đè sấp xuống đất, ngay cả đầu cũng không ngóc lên nổi, nhưng ông ta vẫn giãy giụa lên tiếng: “Ông… là ai?”.

“Chúng tôi là người của Vân Đỉnh Thiên Cung, ông làm vậy là muốn… đối địch với Vân Đỉnh Thiên Cung chúng tôi sao?”.

Mỗi câu ông ta nói ra đều cực kỳ gian nan, dưới sự áp bức của tu sĩ hóa thần, kim đan nhất phẩm như ông ta vẫn có thể nói chuyện đã là không dễ dàng.

“Hừ!”, người đàn ông trung niên khẽ hừ một tiếng, trong mắt tràn ngập sát ý.

“Người của Vân Đỉnh Thiên Cung thì đã sao? Lẽ nào Vân Đỉnh Thiên Cung thì có thể tàn sát đệ tử của Phong Huyền Tông chúng tôi?”.

“Ông còn dám hỏi tôi là ai? Không phải lúc nãy ông nói tôi có lẽ đã chết ở trong vũ trụ, không đáng nhắc tới rồi sao?”.

Nghe thấy lời này, người ở đây đều thay đổi sắc mặt. Đôi nam nữ trẻ tuổi nhìn về phía người đàn ông trung niên ở phía trước, vẻ mặt khó tin. Đám người Âu Dương Kiệt ở bên dưới thì sợ hãi, nhất thời đứng ngây ra.

“Ông là Thường Phong hay là Tây Huyền?”.

Âu Dương Kiệt gian nan cất tiếng, giọng nói khô khốc.

Người đàn ông trung niên mặt mày lạnh lùng, giọng nói to rõ.

“Tôi đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, tông chủ Phong Huyền Tông, Tây Huyền!”.

“Quả nhiên là Tây Huyền!”, Âu Dương Kiệt run rẩy, đồng thời nghĩ tới một vấn đề khác.

“Tây Huyền đã về rồi, vậy chẳng phải Thường Phong…”.

Câu hỏi của ông ta còn chưa hỏi xong, một bóng người nữa xuất hiện ở bên cạnh Tây Huyền, đứng sánh vai với Tây Huyền, ánh mắt hờ hững.

“Còn tôi nữa, tông chủ Phong Huyền Tông, Thường Phong!”.

Ông ta đứng trên cao nhìn Âu Dương Kiệt, ánh mắt âm u lạnh lẽo.

“Một kim đan nhất phẩm nho nhỏ mà dám ép bức đệ tử của Phong Huyền Tông, uy thế của Vân Đỉnh Thiên Cung cũng lớn thật!”.

Theo lời ông ta, một luồng uy áp hóa thần khác cũng giáng từ trên trời xuống, chồng lên uy áp của Tây Huyền, giống như Thái Sơn đè đầu, ép đám người Âu Dương Kiệt lún sâu xuống đất. Xương cốt không ít người vang lên tiếng răng rắc, hiển nhiên đã không chịu được sức nặng.

Hai vị hóa thần đến đây, Âu Dương Kiệt cảm thấy run sợ, nhưng ông ta biết lúc này cầu xin đã không còn tác dụng, chỉ có thể dùng giọng điệu cứng rắn nói.

“Thường Phong, Tây Huyền, hai mươi nghìn năm trước các ông đã là tu sĩ hóa thần thành danh, nếu có bản lĩnh thì tìm năm vị cung chủ chúng tôi đi!”.

“Ra tay với chúng tôi ở đây thì là anh hùng gì?”.

Nhắc tới năm vị cung chủ của Vân Đỉnh Thiên Cung, con ngươi trong mắt Thường Phong và Tây Huyền đều co lại, hiện lên vẻ kiêng dè, uy áp trên người bọn họ cũng tan đi một ít.

Âu Dương Kiệt nhìn ra hai người họ dao động, lập tức thêm dầu vào lửa: “Thường Phong tông chủ, Tây Huyền tông chủ, hai ông là tu sĩ hóa thần ít ỏi của thiên hà Xích Minh, đối với thiên hà Xích Minh mà nói cũng là nhân tài hiếm có. Nếu các ông giết tôi ở đây, năm vị cung chủ nhất định sẽ đích thân ra tay!”.

“Đến lúc đó thì không còn đơn giản là diệt Phong Huyền Tông, mà cả sao Viêm cũng sẽ chôn chung với chúng tôi, muốn thế nào các ông tự chọn đi!”.

Những năm qua Âu Dương Kiệt lấy danh nghĩa Vân Đỉnh Thiên Cung tác oai tác quái, dù là tu sĩ cảnh giới nguyên anh hơn xa ông ta cũng chỉ có thể cúi đầu phục tùng, đương nhiên ông ta biết danh tiếng của Vân Đỉnh Thiên Cung có trọng lượng thế nào ở thiên hà Xích Minh.

Có thể nói, cho dù là tu sĩ hóa thần cũng không muốn đắc tội với Vân Đỉnh Thiên Cung, bởi vì Vân Đỉnh Thiên Cung chính là chúa tể duy nhất, có thể quét sạch tất cả ở thiên hà Xích Minh.

Xưa nay Tây Huyền và Thường Phong không phải kẻ dễ bị đe dọa, nhưng khi Âu Dương Kiệt nhắc tới sao Viêm và Phong Huyền Tông, vẻ mặt bọn họ không khỏi hiện lên vẻ do dự.

Suy cho cùng, bọn họ không đấu lại Vân Đỉnh Thiên Cung thì có thể đi, nhưng sao Viêm nằm ở đây, đến lúc đó làm liên lụy sao Viêm bị hủy diệt, người thân bạn bè còn sống trên đời bị giết, bọn họ khó có thể chịu đựng được.

Trong lúc bọn họ im lặng, một bóng người băng qua giữa trời, không hề do dự đánh ra một quyền từ trên trời.

“Vù!”.

Sức mạnh của một quyền bao phủ phạm vi hơn nghìn mét, đánh cho đám tu sĩ tiên thiên tan thành cát bụi, thần hồn diệt vong, chỉ còn lại Âu Dương Kiệt.

Âu Dương Kiệt ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy một thanh niên tuấn tú kiên định đi tới trước mặt ông ta. Một tay người đó đặt lên đỉnh đầu ông ta, sau đó lực hút tuôn ra, hút thần hồn của ông ta từ trong thần phủ ra ngoài, nắm trong tay.

Âu Dương Kiệt kinh ngạc, vẻ mặt sửng sốt. Thanh niên đó lại cười nhàn nhạt, trên mặt hiện lên thần thái bá đạo.

“Hôm nay tôi không giết ông”.

“Giữ lại thần hồn của ông dẫn tôi đến Vân Đỉnh Thiên Cung, tôi sẽ bóp nát thần hồn của ông trước mặt năm vị cung chủ đó!”.

Tây Huyền và Thường Phong nghe vậy đều kinh hãi.

Diệp Thiên muốn tuyên chiến với Vân Đỉnh Thiên Cung sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK