Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Thiên nhìn người đàn ông trước mặt. Có lẽ không cần đoán cũng biết được thân phận của người này.

Có thể tấn công cậu bằng một chiêu với tốc độ như vậy thì rõ ràng là cung chủ của Vân Đỉnh Thiên Cung mới làm được.

“Sao thế, chỉ có mình ông thôi sao?”

Diệp Thiên nhìn người đàn ông trung niên và trả lời.

Người đàn ông nhìn cậu chăm chăm. Ông ta không cảm nhận được cậu bị hề hấn gì.

“Tứ phẩm nguyên anh có thể đỡ được chiêu của tôi mà không bị gì sao?”

“Xem ra những gì Mão Hỏa nói là thật, thằng nhóc này có khả năng đối kháng với hóa thần”.

Đôi mắt ông ta tối đi vài phần, ông ta nhìn chăm chăm Diệp Thiên: “Cậu chính là Diệp Thiên” .

“Là tôi”, Diệp Thiên không hề giấu giếm: “Chắc ông là một trong năm cung chủ của Vân Đỉnh Thiên Cung, là người có tu vi mạnh nhất – Mão Chấn đúng không?”

Người đàn ông trung niên tỏ vẻ kinh ngạc: “Sao cậu biết tôi?”

Ông ta chưa từng gặp Diệp Thiên. Hôm nay là lần đầu tiên, vậy mà Diệp Thiên có thể đoán ra được thân phận của ông ta khiến ông ta rất tò mò.

Diệp Thiên khẽ cười: “Nghe tên của năm người thì rõ ràng là Phong Lâm Hỏa Sơn đúng không?”

“Bất động như núi, đông như lôi chấn mà”.

“Từng hành động của ông đều giống như lôi đình thế kia thì đương nhiên từ Chấn đại diện cho ông rồi. Có gì khó đoán đâu”.

“Hóa ra là vậy”, Mão Chấn tỏ vẻ ngạc nhiên.

“Diệp Thiên, càng lúc tôi càng có hứng thú với cậu rồi đấy”.

Diệp Thiên không đáp lại, chỉ lạnh lùng nói: “Chỉ có mình ông à, còn bốn người kia sao không cùng tới vậy?”

“Hay là ông cảm thấy một mình ông đủ đối phó với tôi rồi?”

Nghe Diệp Thiên nói vậy Mão Chấn khẽ tái mặt, ông ta siết chặt nắm đấm.

Diệp Thiên vẫn đứng im, cậu trông vô cùng ung dung và chuẩn bị ra tay với vị cao thủ mạnh nhất của thiên hà Xích Minh.

Thế nhưng một giây sau, cơn tức giận tan đi trong đôi mắt ông ta, giống như ông ta vừa đưa ra một quyết định vậy.

“Diệp Thiên chúng ta dừng đi”.

Ông ta vừa lên tiếng, các đệ tử trưởng lão đứng sau đều cảm thấy không thể tin được.

Diệp Thiên cũng ngạc nhiên.

Cung chủ của Vân Đỉnh Thiên Cung lại né tránh cuộc chiến trước mặt bao nhiêu người thế sao?

“Đã tới nước này rồi thì chỉ có ra tay thôi. Rốt cuộc ông có ý gì?”

Diệp Thiên nhìn Mão Chấn.

Trên đường tới đây cậu ở sao Viêm, giết chết sau vị chấn phủ sứ của Vân Đỉnh Thiên Cung, đến cả phân thân thần hồn của Mão Hỏa cũng bị cậu phá hủy. Cậu ở sao Long Vẫn, một mình đánh bại ba vị hóa thần.

Điều này đối với tông môn đã là một sự khiêu chiến quá rõ ràng rồi vậy à Mão Chấn là cung chủ lúc này lại lựa chọn từ bỏ là sao?

“Không có ý gì cả”, ông ta điềm đạm nói: “Chẳng qua tôi đang chọn con đường có lợi nhất cho Vân Đỉnh Thiên Cung mà thôi”.

“Đúng là cậu đã giết sáu vị đại chấn phủ sử, tiêu diệt cả sao Long Vẫn và tạo ra tổn thất nghiêm trọng cho chúng tôi”.

“Nhưng so với cái giá phải trả khi đối đầu đến cùng với cậu thì những tổn thất đó không là gì cả”.

“Nếu phải chiến đấu tới cùng với cậu thì sợ rằng Vân Đỉnh Thiên Cung cuối cùng sẽ chẳng còn gì. Như vậy chúng tôi sẽ không có được lợi lạc gì hết”.

“Ồ”, Diệp Thiên cảm thấy có hứng thú.

“Vân Đỉnh Thiên Cung của các ông có tới năm vị hóa thần lẽ nào lại sợ một kẻ tứ phẩm nguyên anh như tôi sao?”

Đối với kế khiêu khích của Diệp Thiên Mão Chấn chẳng hề bị lung lay, ông ta chỉ lạnh lùng nói: “Diệp Thiên, cậu không cần khích tôi. Quyết định này là tôi đã cân nhắc với bốn huynh đệ còn lại rồi”

“Mặc dù cậu chỉ mới đạt tới tứ phẩm nguyên anh nhưng lại sở hữu sức chiến đấu vượt xa như thế. Năm người chúng tôi không tự tin có thể đối đầu được”

“Thay vì sống chết với cậu thì chi bằng chúng ta ngồi xuống, cùng nói chuyện”

Câu nói của ông ta nghe vô cùng tự nhiên nhưng thực ra ông ta còn có một lý do khác.

Một phần kiêng kị sức chiến đấu của cậu, một phần sợ thế lực đứng sau cậu. Đó mới là mấu chốt.

Bọn họ khác với các tu sĩ khác trong thiên hà Xích Minh. Bọn họ tới từ thiên hà trung tâm, ở đó bọn họ từng gặp rất nhiều thần tử thiên kiêu vô địch.

Những người này giống như Diệp Thiên, thực lực vượt xa tu vi hiện tại họ đang có. Đối với họ mà nói, những người như thế nhiều vô cùng.

Bọn họ cũng biết rõ sau lưng những thần tử này sẽ là một đại tộc ẩn thế hoặc là một tông môn cực mạnh. Bởi vì chỉ có những thế lực hàng đầu mới có thể bồi dưỡng ra được những kẻ yêu nghiệt như vậy.

Cú đấm vừa rồi là cú đấm ông ta thăm dò Diệp Thiên. Sau cú đấm đó ông ta có thể khẳng định Diệp Thiên không hề thua kém bất kỳ thần tử thiên kiêu nào, thậm chí có khi còn hơn họ. Điều đó khiến ông ta phải cân nhắc tới thế lực đứng sau cậu.

Bọn họ thấy việc đánh bại Diệp Thiên dù khó nhưng nếu cố gắng thì vẫn được, tuy nhiên một khi thế lực thần bí đứng sau cậu ra tay thì Vân Đỉnh Thiên Cung của bọn họ sẽ phải đối diện với nạn diệt vong mất.

Vì vậy trước đó ông ta đã thảo luận với những người còn lại đưa ra quyết định này. Bọn họ đinh không truy cứu bất kỳ chuyện gfi nữa.

Còn mục đích cậu tìm họ vì điều gì thì họ có thể từ từ thỏa hiệp với cậu, chỉ cần không ra tay thì mọi thứ vẫn có thể xoay chuyển được.

Diệp Thiên không hề biết suy nghĩ của Mão Chấn. Tới lúc này cậu chỉ cảm thấy có chút kỳ lạ mà thôi.

Cậu tới đây là định đánh nhau với Vân Đỉnh Thiên Cung, giải quyết năm vị cung chủ đồng thời sử dụng điểm truyền tống không gian.

Nhưng bây giờ Mão Chấn lại không hề có ý ra tay khiến cậu cảm thấy như mình đang đấm vào bông gòn vậy.

Tính cách của cậu là như vậy. Đối phương càng ác liệt cậu càng dứt khoát. Thế nhưng một khi đối phương mất đi ý chí chiến đấu thì cậu lại mất hứng, không còn muốn ra tay nữa.

“Diệp Thiên”, ông ta nhìn cậu và nói.

“Tôi không biết rốt cuộc tại sao cậu tìm tới Vân Đỉnh Thiên Cung của chúng tôi. Nếu là vì những chuyện trước đây có gì khiến chúng tôi đắc tội với cậu thì chúng tôi sẽ xin lỗi, cần bồi thường thì chúng tôi sẽ bồi thường”.

“Nếu như cậu cần gì cũng cứ nói. Chỉ cần chúng tôi làm được thì nhất định sẽ làm”.

Cung chủ - người mạnh nhất của Vân Đỉnh Thiên Cung đã hạ mình tới mức này rồi.

Thường Phong và Tây Huyền ở phía xa không biết làm gì.

Đôi mắt Diệp Thiên ánh lên vẻ kỳ lạ. Khi cậu định trả lời thì bỗng nhiên Mão Chấn cảm nhận được điều gì đó bèn tái mặt.

Một giọng nói khinh thường vang lên từ trong không gian.

“Mão Chấn, năm xưa bố ông Mão Vân Thiên là một anh hùng lừng lẫy như thế mà sau khi ông ta thất thế Vân Đỉnh Thiên Cung lại sa sút tới mức này”.

“Bị ức hiếp mà không dám đáp trả”.

Diệp Thiên và Mão Chấn quay lại nhìn thì thấy không gian mở ra, ba bóng hình xuất hiện.

Áp lực khủng khiếp lập tức ập tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK