"Thiền Băng Lưu Ly Thể?"
Diệp Thiên lẩm bẩm, ánh mắt lóe lên một tia bất ngờ.
Cậu không ngờ sâu trong đất tổ của Thái Sơ Thần Đạo Môn lại có sự tồn tại như thế này.
Với tu vi thần niệm cảnh giới bình thiên của Lạc Tông Diễm hiện giờ, nếu có thể dung hợp thành công với thân xác này, thì chắc chắn là kết quả hoàn hảo nhất. Đến lúc đó, bà ấy không những khôi phục thân xác mà tu vi còn tăng vọt, tương lai sẽ sở hữu tiềm lực và khả năng vô hạn.
Nhưng Lạc Tông Diễm nghe xong lại lập tức xua tay: "Không được".
Bà ấy nhìn về phía Tam Kiếp lão nhân, nhỏ giọng nói: "Tam Kiếp tiền bối, chuyện này có quan hệ trọng đại, sao tôi có thể chiếm di thể của sư tổ được? Lạc Tông Diễm tôi tuyệt đối sẽ không làm chuyện này!".
Tam Kiếp lão nhân liếc mắt nhìn Lạc Tông Diễm, ánh mắt bình thản: "Đây là sư tổ của Thái Sơ Thần Đạo Môn chúng tôi, còn cô đã không còn là môn nhân Thái Sơ từ lâu rồi. Cô không cần cảm thấy đây là chuyện khi sư diệt tổ đâu!".
"Huống hồ, hiện giờ đã khai chiến toàn diện với người kế thừa thần cách, bất cứ chiến lực nào cũng đều rất quan trọng, đâu rảnh để đùn đẩy qua lại ở đây?".
Diệp Thiên cũng đúng lúc lên tiếng: "Dì Lạc, chuyện này thì dì không cần suy nghĩ nữa, trong thời gian tôi bế quan, cường giả phe ta càng nhiều càng tốt. Nếu không thể bù đắp khoảng trống trong thời gian tôi bế quan, không ngăn được thế tấn công của Thần Sáng Thế và Thủy Tổ Vạn Thú thì tất cả sẽ bị hủy hoại, nói gì đến vinh quang môn phái?".
"Nhưng..."
Lạc Tông Diễm còn định nói nữa, nhưng Tam Kiếp lão nhân đã xua tay, nói chắc nịch: "Không nhưng nhị gì hết, bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu, chưởng môn chỉ có ba ngày là phải bế quan, chúng tôi sẽ cố gắng giúp cô và Thiền Băng Lưu Ly Thể này dung hợp thành công".
Dứt lời, ông ta nhìn về phía Mai Nhược Lãnh, trịnh trọng nói: "Tiểu Mai, tuy hiện giờ tu vi của con còn yếu, nhưng lát nữa khi bọn ta tiến hành dung hợp thần thể cho Lạc Tông Diễm sẽ huy động sức mạnh thần niệm cực kỳ lớn. Nếu con ở lại đây tu luyện, thì rất có ích cho tu vi của con, một ngày ở đây bằng một năm tu luyện ở thế giới bên ngoài".
Mai Nhược Lãnh gật đầu, lập tức khoanh chân ngồi xuống, còn Tam Kiếp lão nhân cũng lập tức vung tay lên, vô số ánh sáng xanh giáng từ trên trời xuống, bao trùm toàn bộ ngôi nhà.
"Thái Sơ Đại Đạo, thuật dẫn hồn!".
Ông ta khẽ quát một tiếng, tiếng quát này cùng với sức mạnh thần niệm hóa thành một luồng sóng âm cực mạnh, đẩy mạnh một cái vào lưng Lạc Tông Diễm.
Bóng dáng mờ ảo của Lạc Tông Diễm hóa thành một luồng sáng, bay về phía di thể của Thái Sơ Đạo Tổ như con diều đứt dây, nhập vào thần phủ của bà ta.
"Bốp!".
Một âm thanh nặng nề vang lên, như tiếng chuông kêu, chỉ thấy luồng sáng do Lạc Tông Diễm hóa thành lơ lửng trên đỉnh đầu của Thái Sơ Đạo Tổ chứ không lập tức nhập vào.
"Hử?".
Tam Kiếp lão nhân thấy thế, ánh mắt khẽ động, ông ta biết, đó là do di thể của Thái Sơ Đạo Tổ đã để hơn triệu năm, trở nên cứng ngắc, thần phủ đóng chặt. Hơn nữa, thân xác này là Thiền Băng Lưu Ly Thể - một trong mười đạo thể trường sinh, không dễ để mở được thần phủ để linh hồn của Lạc Tông Diễm vào trong, chiếm cứ thân xác này.
"Ông hãy khống chế sự cân bằng giữa dì Lạc và di thể của Thái Sơ Đạo Tổ".
Đúng lúc Tam Kiếp lão nhân chuẩn bị sử dụng thủ đoạn cưỡng chế mở thần phủ của Thái Sơ Thần Đạo Môn, thì giọng nói của Diệp Thiên vang lên.
"Để tôi tách thần phủ của Thái Sơ Đạo Tổ".
Tam Kiếp lão nhân nghe thấy thế, trong lòng trầm xuống, giao tất cả mọi thứ cho Diệp Thiên.
Thần mang lóe lên trong mắt Diệp Thiên, sức mạnh thần niệm cảnh giới hợp địa đỉnh phong tràn ra từ thần phủ của cậu, sau đó một thứ giống như chiếc nghiên ở trong thần phủ của cậu tỏa ra ánh sáng, chính là Càn Khôn Luyện Thần Ấn.
Diệp Thiên biết thân xác của Thái Sơ Đạo Tổ chắc chắn cực kì cứng rắn, muốn tách được thần phủ của bà ta thì phải có sức mạnh thần niệm cực kỳ mạnh, thế nên cậu không chút nương tay, tế luôn Càn Khôn Luyện Thần Ấn ra, đưa sức mạnh thần niệm lên cảnh giới bình thiên trung kỳ.
"Soạt!".
Sức mạnh thần niệm vô hình vô tướng nâng di thể của Thái Sơ Đạo Tổ lên, sau đó ánh mắt Diệp Thiên chợt lóe, sức mạnh thần niệm cuồn cuộn ngưng tụ thành một chiếc vuốt rồng trong suốt khoảng mấy tấc trên đỉnh đầu bà ta.
"Thái Cổ Thần Quyết, Thương Long Thám Trảo!".
"Mở!".
Cùng với một tiếng quát khẽ của Diệp Thiên, chiếc vuốt rồng trong suốt này liền khảm vào thần phủ của Thái Sơ Đạo Tổ, mơ hồ có tiếng rồng ngâm vang lên. Thần phủ đã đóng chặt hơn triệu năm của Thái Sơ Đạo Tổ bị mở ra một cái lỗ bằng ngón tay cái.
"Nhân lúc này!".
Diệp Thiên ngước mắt lên nhìn Tam Kiếp lão nhân, ông ta lập tức hiểu ý, sức mạnh thần niệm lại hóa thành lực đẩy cực mạnh, ấn luồng sáng do Lạc Tông Diễm hóa thành vào trong thần phủ của Thái Sơ Đạo Tổ.
"Vù!".
Thần niệm vừa vào thần phủ, di thể của Thái Sơ Đạo Tổ liền tỏa ra ánh sáng màu lam ngút trời, giống như thiên thần thánh khiết, lơ lửng giữa không trung.
Lúc này, dôi mắt nhắm nghiền đã lâu của bà ta mở ra, linh hồn của Lạc Tông Diễm nhanh chóng dung hợp với thần phủ, khiến dung mạo của Thái Sơ Đạo Tổ thay đổi rất nhanh. Chỉ trong mấy phút, dung nhan mỹ miều của Thái Sơ Đạo Tổ đã hóa thành khuôn mặt yêu mị điên đảo chúng sinh của Lạc Tông Diễm.
Đôi mắt bà ấy lấp lánh như lam bảo thạch, lóe lên màu sắc hàn băng, khí tức trong người cũng dần tăng lên, bắt đầu lên cảnh giới độ kiếp.
Đến cảnh giới thần niệm như Lạc Tông Diễm, thì chân lực chỉ là một hình thái phụ trợ, một khi lấy lại được thân xác, là có thể lên thẳng cảnh giới độ kiếp.
Đúng lúc Diệp Thiên cảm thấy mừng rỡ vì Lạc Tông Diễm đã có được thân xác, thì ánh mắt của Tam Kiếp lão nhân bỗng dưng thay đổi, trở nên sắc bén quyết tuyệt.
Chỉ thấy ông ta giơ bàn tay ra, năm ngón tay siết chặt, chộp lấy Thái Sơ Đạo Tổ, không, là chộp lấy đỉnh đầu Lạc Tông Diễm. Chân lực khủng khiếp được khổ tu triệu năm cùng với thần niệm mạnh mẽ như thủy triều vũ trụ của ông ta hợp nhất làm một, đồng thời rót vào đỉnh đầu Lạc Tông Diễm.
Thần niệm vào thần phủ, chân lực đến bách hài, tuy Lạc Tông Diễm cảm thấy không đúng lắm, nhưng bây giờ bà ấy đang trong giai đoạn tiếp tục dung hợp linh hồn và thần phủ, không thể khống chế cơ thể này, thế nên không thể phản ứng được gì, chỉ có thể mặc cho Tam Kiếp lão nhân muốn làm gì thì làm.
Diệp Thiên lập tức hoàn hồn, bước tới một bước, đôi mắt hơi nheo lại.
"Ông muốn làm gì?".
Tam Kiếp lão nhân nhìn vẻ mặt cảnh giác của Diệp Thiên, lập tức mỉm cười.
"Chưởng môn đừng lo, tôi đang mượn dùng bí pháp độc môn của Thái Sơ Môn, rót hết chân lực và thần niệm vào người Lạc Tông Diễm".
"Hấp thu sức mạnh của tôi thì tu vi thần niệm của nó sẽ lên thẳng tề vũ tôn đế, tu vi bản thể cũng có thể lên được độ kiếp thần phẩm, hơn nữa còn là một trong những độ kiếp thần phẩm mạnh nhất, đủ để phân cao thấp với người kế thừa thần cách".
"Cái gì?", Diệp Thiên sửng sốt, vô thức ngăn lại: "Tam Kiếp, ông đừng làm bừa, như thế ông sẽ mất đi sức mạnh và chết ngay đấy!".
Nhưng Tam Kiếp lão nhân lại lắc đầu: "Đừng lại gần, một khi mở bí pháp thì không thể ngăn cản, nếu cưỡng chế ngăn cản giữa chừng thì tôi và nó đều bị thương nặng, tất cả sẽ trở thành công cốc".
"Chưởng môn, đừng quá lo lắng cho tôi, tôi vốn chỉ là một lão già của thời đại cũ, sự tồn tại của tôi chỉ để chứng kiến thời đại mới mở ra mà thôi".
"Năm đó, tôi và Thiên Dưỡng Sinh đại chiến, tuy hai người đều bị thương, nhưng thực ra Cửu U Ma Khí của ông ta đã ăn mòn tôi 100 nghìn năm. Tuy tôi dùng chân lực trong người áp chế xuống, nhưng vẫn không thể loại bỏ hoàn toàn. Nội tạng, thân xác của tôi đã bị Cửu U Ma Khí ăn mòn quá nửa rồi".
"Nói ra thì sư tổ của Thái Sơ Thần Đạo Môn và sư phụ của tôi đều mất mạng do Cửu U Ma Khí. Nhưng tôi không muốn chấm dứt bằng phương thức này, tôi lựa chọn dùng tấm thân tàn tạ này để thành toàn cho chủ nhân đời mới của Thái Sơ Thần Đạo Môn".
"Cậu là chưởng môn, còn Lạc Tông Diễm chính là Thánh nữ độc nhất vô nhị".
Giọng nói của ông ta đanh thép, ánh mắt kiên quyết, Diệp Thiên nghe xong, biết mình chẳng thể nói gì hơn, chỉ đành đứng ở bên cạnh bảo vệ cho hai người.
Chân lực và thần niệm của Tam Kiếp lão nhân vô cùng mạnh mẽ, ông ta rót toàn bộ vào người Lạc Tông Diễm, cũng cần thời gian rất lâu.
Quá trình này kéo dài khoảng ba tiếng, cuối cùng, trên người Tam Kiếp lão nhân và Lạc Tông Diễm bắn ra một luồng ánh sáng trắng, cuối cùng ánh sáng trắng tản ra, nhập hết vào người Lạc Tông Diễm.
Tam Kiếp lão nhân lùi lại hai bước, cơ thể lảo đảo, nếu không nhờ Diệp Thiên đỡ thì đã ngã vật ra đất.
Lúc này nhìn Tam Kiếp lão nhân vô cùng già nua, da thịt toàn thân nhăn nheo, ngay cả đôi mắt lấp lánh thần mang cũng trở nên đục ngầu, lõm sâu xuống.
Ấn đường của ông ta đã hiện tử khí, do Cửu U Ma Khí ăn mòn một trăm nghìn năm gây nên, bây giờ không còn chân lực khống chế, Cửu U Ma Khí liền đoạt mạng ông ta.
Trạng thái hiện giờ của ông ta chính là thời khắc cuối cùng khi hồi quang phản chiếu.
Diệp Thiên đứng sau ông ta, ánh mắt âm u, không nói câu nào. Nhưng Lạc Tông Diễm thì đứng bật dậy, sức mạnh ẩn chứa trong người bà ấy mạnh hơn trước kia không chỉ mười lần.
Một độ kiếp thần phẩm cực mạnh, một đại năng có tu vi thần niệm đạt tới tề vũ tôn đế lại ra đời, nhưng không một ai vui vẻ.
Đôi mắt Lạc Tông Diễm đầy bi thương, xông tới bên cạnh Tam Kiếp lão nhân, nước mắt giàn giụa.
"Tam Kiếp, ông..."
"Tại sao ông lại làm như vậy?".
"Tôi chỉ là một người bị tông môn ruồng rẫy, tại sao?".
Tam Kiếp lão nhân nở nụ cười hiền hòa, đây cũng là nụ cười đầu tiên sau khi ông ta gặp lại Lạc Tông Diễm.
"Tiểu Diễm, từ nhỏ con đã được ta nuôi nấng thành người, cho dù không phải người của Thái Sơ Thần Đạo Môn, thì cũng là người thân của Tam Kiếp ta".
"Sao ta không thể đưa con lên cao chứ?".
Lạc Tông Diễm còn định nói gì đó, nhưng Tam Kiếp lão nhân đã khó nhọc giơ tay lên ngăn lại.
"Tiểu Diễm, đừng nói gì nữa, ta chỉ hỏi con một câu".
"Ta có đủ tư cách làm sư phụ của con không?".
Lạc Tông Diễm nghe xong liền khựng lại, nước mắt trào ra như đê vỡ.
Ngay sau đó, bà ấy không chút do dự, quỳ xuống trước mặt Tam Kiếp lão nhân.
"Đệ tử khấu kiến sư phụ!".
Bà ấy phủ phục dưới đất, một lát sau mới đứng lên, trước mặt bà ấy, Tam Kiếp lão nhân mỉm cười, vẻ mặt bình thản, nhìn có vẻ rất mãn nguyện.
Chỉ là khí tức đã bị phong bế.
Có lẽ điều này cũng giống như trong câu chuyện nào đó.
Ta là tàn dư của thời đại cũ, thời đại mới không có chiếc thuyền nào có thể chở được ta.
Độ kiếp thần phẩm mạnh nhất một thời, một trong những độ kiếp thần phẩm có lý lịch lâu nhất đương thời, đã tọa hóa!